Vô Thượng Thần Đế

Chương 1806: Một Hống Ra Uy (1)

Rầm rầm rầm...
Huyết châu vỡ ra, từng tiếng ầm ầm nổ tung.
Trong chớp nhoáng, một ít đệ tử, cảnh giới Địa Tiên không dám tới gần.
Đó là chuyện không phải bọn hắn có thể tham gia.
Giờ phút này đứng trước tháp cao, cũng chỉ có một đệ tử cảnh giới Thiên Tiên.
Một huyết châu lại lần nữa nổ tung, Liễu Nhược Trần bị tác động đến, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Mục Vân giờ phút này căn bản không cho những người này thở dốc thời gian, thi triển Không Toàn.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, Không Toàn nổ tung, bịch kín đường vào tháp cao.
Kể từ đó, nhưng phàm là người muốn tới gần tháp cao đều muốn đột phá trở ngại do không gian lợi nhận tạo thành.
Tràng diện trở nên rối loạn.
- Tiểu tử này rất khó chơi, chúng ta hợp lực trước giết hắn rồi nói sau.
Tịch Yểm Nguyệt mở miệng nói với đám người.
- Tốt!
Mục Vân xuất hiện làm xáo trộn tiết tấu của đám người.
Đám người đã liên thủ lại một mực vây quanh Mục Vân.
Nhìn thấy đám người không còn đi tới tháp cao, Mục Vân thở ra một hơi.
Nhưng tiếp theo lại có chút khó đối phó.
Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên, Kha Trấn, Dịch Tiểu Vũ, Vương Nghiên năm đệ tử cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên, cũng không phải hắn một người có thể đối phó.
Nhưng chống đỡ nhất thời nửa khắc, vẫn còn có chút nắm chắc.
Mục Vân lấy ra Hắc Dận Kiếm cầm trong tay, nhìn năm người vây quanh mình, hai đầu lông mày mang theo ý lạnh.
- Mục Vân, ban đầu nên giết ngươi ở bên trong tòa thành.
Kha Trấn nhìn Mục Vân, gầm thét.
Không nghĩ tới, sâu kiến lúc trước hiện nay đã trưởng thành đến loại tình trạng này.
Thậm chí vừa rồi, Liễu Nhược Trần kém chút bị giết.
Nếu như Liễu Nhược Trần thật chết trong tay gia hỏa này, hắn thật sự không mặt mũi bàn giao cho Dạ Như Huyết.
Liễu Nhược Trần không thể chết.
Kha Trấn tỏa ra đầy sát khí.
Năm thân ảnh giết tới.
Khí tức toàn thân năm người khuếch tán, lực lượng gia tăng không chỉ gấp mười lần.
Mục Vân lại cảm giác được xung quanh thân thể truyền đến cảm giác áp bách cường hoành.
- Giết!
Giơ cao Hắc Dận Kiếm, Mục Vân vọt thẳng ra, không thèm để ý.
Hắn cũng rất muốn nhìn, mình bây giờ có phải càng mạnh.
Thân ảnh giết ra, Mục Vân chém ra một kiếm, ngưng tụ kiếm giới, khống chế Kha Trấn.
- Lăn đi!
Rít lên một tiếng, Kha Trấn cũng cảm giác được, tốc độ hành động của thân thể của mình rất chậm chạp, rõ ràng bị kiếm giới khống chế, khó mà thi triển.
Chỉ là giờ phút này, Kha Trấn lại ra sức gào thét một tiếng, lúc đầu bị lực lượng kiếm giới khống chế, tựa hồ cắt giảm hơn phân nửa, trùng kích lao thẳng tới Mục Vân.
- Muốn chết!
Kha Trấn cười lạnh, giơ kiếm lên.
- Thật sao?
Mục Vân bỏ qua bốn người khác, trực diện với Kha Trấn.
Mà hiện tại mặc dù là năm người liên thủ, khi bốn người khác nhìn thấy Kha Trấn cam nguyện làm dê xuất đầu, bọn hắn tự nhiên mừng rỡ nhẹ nhõm, trong lòng phòng bị lỡ như Mục Vân lại giở trò quỷ gì.
Kha Trấn cũng không nghĩ nhiều, trên miệng hắn nói cùng bốn người liên thủ chém giết Mục Vân.
Thế nhưng trên thực tế, cũng muốn tự mình chém giết Mục Vân.
Cứ như vậy, Liễu Nhược Trần nhìn thấy hắn ra sức, cũng sẽ không nhận trừng phạt khi gặp lại Dạ Như Huyết.
Sao Mục Vân không nhìn ra mấy người có tâm tư khác nhau.
Khám phá thì khám phá, Mục Vân giờ phút này muốn chính là toan tính thiệt hơn của bọn hắn hiện tại.
Nếu không năm người đồng lòng hiệp lực giết tới, chỉ sợ một mình hắn chèo chống không được một lát sẽ bị thua.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân nhìn Kha Trấn đánh tới, trong lòng tự nhiên cười lạnh không thôi.
- Cửu U Chỉ!
Thời khắc mấu chốt, Mục Vân không lui mà tiến tới, lấn người mà lên, năm đường chỉ ấn Cửu U Chỉ, giết ra.
Hưu hưu hưu...
Năm tiếng phá không đánh tới Kha Trấn.
Đinh...
Một đạo chỉ ấn bị Kha Trấn bắn ra.
Nhưng cảm giác được một đạo chỉ ấn kia cường hoành, Kha Trấn cũng không dám ngạnh kháng đạo thứ hai.
Mục Vân này có thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, hắn cũng không thể chủ quan, bị mất mặt.
Tiếng bá bá bá vọt tới, đạo thứ hai đạo thứ ba đạo thứ tư đạo thứ năm, trùng kích tới.
Thấy cảnh này, Mục Vân xoay một vòng, chém ra Hắc Dận Kiếm.
- Hừ!
Nhìn thấy Mục Vân đang bây giờ không còn lực, thế mà còn muốn chém giết tới, Kha Trấn cười lạnh trong lòng, gia hỏa này quả thực tự đi tìm đường chết.
Kha Trấn tụ lực, kiếm ra sát chiêu, phóng tới Mục Vân.
- Cửu Ấn Điệp Sát Hống!
Đứng vững thân ảnh, Mục Vân miệng mở, một tiếng gầm nhẹ, nguyên lực cuồng bạo, va chạm ra.
Đông...
Tiếng vang trầm trầm, Kha Trấn hiện tại chỉ cảm thấy đầu choáng váng, thân thể đều không bị khống chế run rẩy một chút.
Phốc...
Nhưng chỉ trong thời gian chớp nhoáng, tiếng phốc phốc vang lên.
Nhưng máu huyết cũng không phải chảy ra từ bên trong thân thể của Kha Trấn, mà là... của Liễu Nhược Trần.
Thân ảnh Mục Vân chẳng biết lúc nào đã thoát khỏi năm người vây quanh, lao thẳng tới Liễu Nhược Trần.
Liễu Nhược Trần sớm đã bị Không Nhận, Không Toàn trước đó công kích bị thương, giờ phút này Mục Vân giương đông kích tây, lao thẳng tới hắn, hắn căn bản không có thời gian phản ứng.
Một kiếm, đã lấy mệnh hắn.
- Liễu Nhược Trần!
Thấy cảnh này, Kha Trấn trợn tròn mắt.
Hắn không nghĩ tới, ở thời điểm này, Mục Vân thế mà dám làm ra loại chuyện này.
- Ngươi muốn chết, muốn chết!
Kha Trấn triệt để phẫn nộ đánh mất lý trí.
Mà đám người Tịch Yểm Nguyệt thấy cảnh này, lại trầm mặc không nói.
Gia hỏa này... Quá quỷ dị.
Một kiếm giết ra, thế mà đánh tới Liễu Nhược Trần.
Liễu Nhược Trần bỏ mình là do mấy người bọn họ, dù cả đám không có hạ sát thủ chém giết Mục Vân, thế nhưng cũng không đến nỗi để cho Mục Vân giết Liễu Nhược Trần khi bị năm người bọn hắn vây công.
- Các vị, bây giờ không phải là thời điểm xem náo nhiệt.
Tiếng nói của Kha Trấn mang theo một tia khàn khàn, thấp giọng quát:
- Nếu như các ngươi muốn tiếp tục xem náo nhiệt, vậy tiếp tục xem náo nhiệt đi, nhưng ta nhất định phải nói cho các ngươi biết, đợi đến bọn hắn phân ra thắng bại, đây mới thực sự là xem náo nhiệt.
Nghe đến lời này, mấy người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bọn hắn đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của Kha Trấn.
Đợi đến Trần Dư, Diệp Vô Tình, Giang Diễm, Dịch Dữ Chi bốn người phân ra thắng bại, bọn hắn không thể nào ở chỗ này thu hoạch được nửa điểm chỗ tốt.
Muốn tìm tòi hư thực, vậy cần hiện tại động thủ, mới có thể có thu hoạch.
- Lên!
Lập tức, Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên, Dịch Tiểu Vũ, Vương Nghiên mấy người, không nhìn náo nhiệt nữa, giết ra.
Trong chớp nhoáng, áp lực của Mục Vân gia tăng nhanh.
Áp lực gia tăng, Mục Vân nhất thời đứng trước năm người công kích.
- Mục Vân, nhất phẩm Thiên Tiên, có thể có được cảnh giới như thế, đúng là để người sợ hãi than, nhưng, nếu năm người chúng ta không bắt được ngươi, ngày sau cũng không cần tiếp tục lăn lộn ở bên trong Chủ Tể Chi Uyên.
Tịch Yểm Nguyệt nhìn Mục Vân, cười nói:
- Ta ngược lại nhớ tới một việc, bên trong huyễn trận, là ngươi xuất thủ chơi chúng ta, bên trong thành trì bằng gỗ ở trong huyễn trận, là ngươi... Giết Phong Nhược Tình cùng Tần Thiên Vũ, cướp đi Kim Tiên Lệnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận