Vô Thượng Thần Đế

Chương 4164: Ta không tự ti (2)

Vô Giản Cổ Sơn, một trong mười tuyệt địa lớn của thiên giới thứ chín, danh bất hư truyền.
Những tồn tại vô địch vượt qua Quân vị phát hiện nơi này, chỉ sợ cũng sẽ kinh ngạc không thôi chứ?
- Ừ?
Đi đến một đình viện, toàn bộ đình viện, hoành tráng ngoạn mục.
Trên cửa, hai chữ to, hết sức chói mắt.
- Đan viện?
Mục Vân thần sắc vui vẻ, bước chân bước vào.
Phanh...
Một lực bài xích mạnh mẽ, trong nháy mắt va chạm.
Oa phun ra một ngụm máu tươi, bóng dáng Mục Vân lui về phía sau.
Cấm chế!
Nơi này, có cấm chế.
Sắc mặt Mục Vân khó coi lên.
Đan viện, chỉ cần nhìn kiến tạo nơi này, bên trong nhất định tồn tại cổ thần đan cực kỳ phong phú.
Hắn bất quá lặng lẽ đụng phải, cả người thiếu chút nữa khung xương đều tan ra.
Nơi này, hắn căn bản không vào được.
Thật giống như một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nhìn vào một bức tường cao, có một gốc cây ăn quả mê người, nhưng căn bản không bò vào được, chỉ có thể sốt ruột nhìn.
Mục Vân cũng không phải người thiếu quyết đoán, hắn không vào được, người bên ngoài cũng không vào được.
Nơi này, ngược lại có thể lưu lại tương lai, trở thành một tòa bảo tàng.
Tương lai thực lực cao cường, có thể đến lấy ra.
Hạ quyết tâm, Mục Vân tiếp tục tiến về phía trước.
Phía sau, nhìn thấy khí viện, võ các viện vân vân, mỗi một tòa đình viện, đều vô cùng khổng lồ.
Nhưng Mục Vân căn bản không vào được.
Nhìn thấy nhiều chí bảo như vậy ngay trước mắt, không cách nào đòi hỏi, trái tim Mục Vân nhỏ máu.
- Trận viện.
Khi Mục Vân nhìn thấy trận viện cuối cùng, lông mày giãn ra.
Hắn hiện tại đối với Cổ Thần Trận, cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu có thể phá giải trận đạo nơi này, hoặc cân nhắc đến cái gì, nói không chừng có thể tiến vào.
Hạ quyết tâm, Mục Vân đứng ở cửa trận viện.
Trận văn trong tay, từng đạo ngưng tụ, từng cỗ thế thiên địa, dần dần bị dung hợp, khống chế ở trong lòng bàn tay Mục Vân.
Hai tay đẩy ra, từng đạo trận văn lay động hào quang, cuối cùng, hai tay Mục Vân tiến vào trong đó.
Thực sự có thể.
Thân ảnh chợt lóe, thân thể Mục Vân tiến vào trong viện.
Nói là sân, càng giống quảng trường.
Dài và rộng 10 ngàn mét, sàn nhà được lát bằng vàng lấp lánh.
Mục Vân giống như đi trên võ trường vạn người chú ý, bốn phía một cỗ thiên địa chi thế, dần dần bao trùm mà đến.
- Sao?
Một tiếng kinh hô vang lên.
Là của Quy Nhất.
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ta vẫn tỉnh.
......
Mục Vân nhìn bốn phía, cẩn thận nói:
- Đây là địa phương nào? Ngươi anh biết gì không?
Quy Nhất bĩu môi nói:
- Ta đương nhiên biết, một trong mười tuyệt địa vô giản cổ sơn.
......
Vô nghĩa, Ta có hỏi cái này à?
Mục Vân im lặng nói:
- Ta hỏi, nơi này là nơi nào?
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Kim Phủ Thiên Cung!
- Kim Phủ Thiên Cung?
Quy Nhất tiếp tục nói:
- Không sai, Vô Giản Cổ Đế trước kia mở ra Kim Phủ Thiên Cung.
Cổ Đế?
Đây là lần đầu tiên Mục Vân nghe nói.
- Cổ Đế, tồn tại ở thời kỳ Thái Cổ, thời kỳ viễn cổ, những tồn tại này là tuyệt thế vô địch chân chính.
Quy Nhất giải thích:
- Quân vị lục đại cảnh giới, Nhân Quân, Địa Quân, Thiên Quân, Quân Vương, Thánh Quân, Đế Quân.
- Đến cảnh giới Đế Quân, không có cái gọi là sơ kỳ hậu kỳ, chỉ có Vạn Niên Đế Quân, Thập vạn năm Đế Quân, Trăm vạn năm Đế Quân.
- Mà bây giờ, trong đại thiên thế giới, danh hiệu thần, danh hiệu đế, tương đương với vạn năm đế quân.
- Danh hiệu thần sinh ra trong thời kỳ Thái Cổ, thời kỳ viễn cổ, danh hiệu đế, tương đương với trăm vạn năm đế quân, ngàn vạn năm đế quân.
Trong lòng Mục Vân sáng sủa.
- Chính là cổ xưa!
Mục Vân gật đầu nói:
- So với danh hiệu Thần bây giờ, danh hiệu Đế còn mạnh hơn?
- Vậy cũng không được.
Quy Nhất từ từ nói:
- Danh hiệu Thần, danh hiệu Đế, là tồn tại vượt qua Chí Tôn cảnh, chúa tể cảnh, là nhân vật vô địch dưới Thần Đế.
- Nhưng mà cũng phân mạnh yếu, mạnh yếu này, không phải nói thời gian tích lũy, đương nhiên, đại đa số thời gian, Cổ Đế Cổ Thần, thực lực đúng là cường đại hơn so với danh hiệu Thần, danh hiệu Đế hiện giờ.
- Cũng có ngoại lệ, ví dụ như nương ngươi, Thanh Đế Diệp Vũ Thi, cầm Tước Thần phiến trong tay, một chọi ba cũng không thành vấn đề.
- Cha ngươi cũng vậy, nhân đế Mục Thanh Vũ, uy nghiêm vô địch, cơ hồ các tộc trưởng nhất đẳng, tông chủ thế lực nhất đẳng, cũng không nhất thiết phải là đối thủ của cha ngươi.
- Hai người bọn họ, thuộc về danh hiệu Thần, lại là tồn tại tương đối cường hoành trong danh hiệu Đế.
- Có lẽ Cổ Đế, Cổ Thần, không nhất định giống như hai người bọn họ.
Mục Vân nhất thời không nói gì.
Cha mẹ trâu như vậy?
Tại sao hắn ta lại kém cỏi như vậy?
- Thật ra ngươi cũng không cần tự ti.
Quy Nhất lần thứ hai nói:
- Nương gươi năm đó dám cướp chí bảo Tước thần phiến cửu u Chu Tước tộc, đó cũng là thực lực mạnh, bằng không Cửu U Chu Tước tộc đã sớm bạo tạc.
- Về phần cha ngươi... Dựa theo phán đoán của đệ nhất thần đế Diệp Tiêu Dao, có lẽ cha ngươi. Đã được truyền thừa của cổ Thần cổ Đế.
- Hoặc là cha ngươi, đào qua mộ cổ Thần cổ Đế.
- Ta không tự ti!
Mục Vân nhấn mạnh.
- Không sao đâu, tự ti cũng có thể lý giải.
Quy Nhất an ủi:
- Đáng tiếc, cha ngươi nương ngươi chỉ có ngươi một đứa trẻ như vậy, nếu ngươi có một huynh đệ tỷ muội, có lẽ cửu mệnh thiên tử, sẽ không đến phiên ngươi.
Quy Nhất nói vừa dứt lời, vẻ mặt Mục Vân đầy kinh ngạc.
Lão già ngươi nói thế có nghĩa là gì?
Mục Vân hắn là lựa chọn sau khi không có lựa chọn à?
Nếu hắn ta có một đệ đệ hoặc muội muội, sẽ không có chuyện của hắn?
- Cổ thần, Cổ đế, bình thường mà nói, so với những Thần, Đế bây giờ mạnh hơn không ít, cũng không phải trăm phần trăm.
- Ngươi hiểu được điểm này là được rồi.
Quy Nhất tiếp tục nói:
- Vô Giản Cổ Đế, so với Diệp Tiêu Dao thì là tồn tại càng thêm cổ xưa.
- Có người nói, thời kỳ Thái Cổ, hoặc thời kỳ Viễn Cổ, Vô Giản cổ sơn đã tồn tại, Kim Phủ Thiên Cung vô cùng cường đại.
- Về phần vì sao diệt vong, không ai biết được.
Mục Vân cẩn thận nói.
- Có phải Đế Minh gây ra hay không?
- Không có khả năng.
Quy Nhất phủ định nói:
- Thời kỳ Thái Cổ, Thương Thiên chấp chưởng Vạn Giới, về sau mới là Phong Thiên Thần Đế Đế Minh xuất thế, cùng Hoàng Thiên, liên thủ chém giết Thương Thiên, sau đó Hoàng Thiên chấp chưởng Thiên Đạo, đó chính là thời kỳ viễn cổ.
- Đế Minh thời kỳ Thái Cổ, ngay cả Thần Đế cũng không tính là, không có bản lĩnh kia.
- Không chỉ là mười đại cấm địa của Cửu Thiên giới, toàn bộ đại thiên thế giới, rất nhiều tuyệt địa, trên thực tế, đều thời kỳ Thái Cổ, thời kỳ viễn cổ, tông môn cường đại tồn tại, kiến tạo, nhưng lại đi tới diệt vong.
Quy Nhất xác định:
- Chuyện này, có lẽ chỉ có Thương Thiên, Hoàng Thiên cùng với tứ đại bản nguyên biết.
Vừa nghe lời này, Mục Vân ngẩn người.
Ngươi không phải là một trong tứ đại bản nguyên sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận