Vô Thượng Thần Đế

Chương 1819: Máng bằng đá (2)

Phanh...
Trong sát na, những san hô rong biển điên cuồng sinh trưởng, mở rộng không bờ bến, đm quấn quanh thân thể Mục Vân.
Tiếng chi chi vang lên, rong biển san hô quấn quanh ở ngoài thân thể mặt Mục Vân, máu tươi không ngừng chảy ra.
Thấy cảnh này, mấy người xung quanh đều trợn mắt hốc mồm.
Tại sao có thể như vậy?
Tất cả mọi người không thể nào hiểu được.
Thế nhưng hiện tại những san hô kia điên cuồng sinh sôi, dần dần thôn phệ thân thể Mục Vân.
Thấy cảnh này, Nhậm Cương Cương giết ra.
Nhưng còn chưa đợi Nhậm Cương Cương giết vào, những rong biển kia đã hình thành một tảo cầu tròn vo, bề ngoài xuất hiện từng sợi rong biển, triệt để bao trùm toàn bộ thân thể Mục Vân.
Hết thảy phát sinh thực sự quá đột ngột.
Mấy người thúc thủ vô sách.
Phốc phốc...
Nhưng ngay thời điểm mấy người chân tay luống cuống, bên trong rong biển lại xuất hiện từng tiếng phốc phốc.
Tiếng phốc phốc vang lên, thân thể Mục Vân, bị trói buộc chặt, toàn thân cao thấp triệt để dính kết.
Những dịch giọt dính ở trên người hắn hiện ra màu xanh đậm, vô cùng tanh hôi.
- Mục Vân!
Nhậm Cương Cương xông vào, một tay chộp vào bả vai Mục Vân, kéo hắn ra ngoài.
Lần này, nhìn rong biển trước người, tất cả sắc mặt mọi người nghiêm nghị.
Những rong biển này nhìn qua vô cùng mềm mại, nhưng chân chính liên hợp lại thì có năng lực trói buộc rất mạnh, sơ sẩy một cái, có khả năng sẽ bị trói buộc trụ, không cách nào tự kềm chế.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi.
- Thế nào?
- Không sao cả.
Mục Vân gật đầu nói:
- Ta biết nơi cổ quái này.
- Tình huống như thế nào?
Mấy người Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân.
Gia hỏa này kém chút bị rong biển san hô trói buộc đến chết, hiện tại đi ra, thế mà nói biết nơi này cổ quái ra sao.
- Những rong biển này hẳn là bị người trồng vào đây, chỉ là, bọn nó không phải quan trọng nhất, bên trong bọn nó khẳng định có địa phương không giống bình thường, mọi người tìm một chút.
Mấy người cũng không hỏi thăm Mục Vân nói đến cùng là cái quỷ gì.
Đối với bọn hắn mà nói, Mục Vân từ trước đến nay đều như thế.
Lời hắn nói bình thường đều đúng, chỉ cần dựa theo lời hắn nói mà làm là được.
Bốn phía một đoàn rong biển tổng cộng có bốn đám.
Nhìn bốn đám rong biển chen chúc một chỗ, bất luận nhìn thế nào, đều cảm thấy ở chỗ trung ương co lại đi rất nhiều.
Mấy người cẩn thận từng li từng tí, chém ra hết những rong biển, quả nhiên, bên trong bốn đám rong biển, phát hiện một cái máng bằng đá nhô ra.
- Bốn người các ngươi, một người đứng một phương hướng, đè máng đá kia xuống.
Mục Vân cũng có chút kích động nói.
Loại này cơ quan, kiếp trước hắn ngẫu nhiên nhìn thấy qua một lần, không nghĩ tới nơi này cũng như thế.
Nhưng kiếp trước khi ấn xuống máng đá, tình huống hắn gặp phải thế nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Lần này, không biết trung ương sẽ là cái gì.
- Nhâm huynh, ngươi theo ta, chú ý cẩn thận đề phòng.
- Tốt!
Hai người phân công, riêng phần mình lấy ra trường kiếm, một trái một phải, nhìn về phía trước, cẩn thận từng li từng tí.
- Bắt đầu!
Theo Mục Vân ra lệnh, tứ nữ bắt đầu đè máng đá bốn bên trong đám rong biển xuống.
Tạch tạch tạch...
Đột nhiên, tiếng tạch tạch tạch vang lên, máng đá rơi xuống, rong biển trung ương khuếch tán ra.
Mà theo rong biển san hô khuếch tán, có thể nhìn thấy, những rong biển san hô kia đang khô héo từng khúc, giống như khô héo.
Nhưng theo rong biển san hô khô héo, mặt đất dần dần xuất hiện một hộp đá vuông vức.
Hộp đá dài rộng cao đều có mét, nhìn qua, vuông vức, mặt ngoài không có bất kỳ chỗ gì đặc thù, chỉ có trung ương nhô lên một cái máng đá.
Cái này nhìn qua vừa hoàn toàn tương tự như máng đá ở ngoài.
Chẳng qua hình thể mở rộng thêm mấy lần thôi.
- Cái này...
Thấy cảnh này, mấy người đều hết sức tò mò.
- Quả nhiên...
Mục Vân cũng chỉ có thể cười khổ.
Vừa rồi Nhậm Cương Cương nói, thế giới bên trong bong bóng có vài chỗ địa phương rất kỳ quái, đây chỉ là một chỗ.
Mà bọn hắ, chỉ tìm ra chỗ cổ quái này.
Nếu muốn tìm ra cổ quái của trong thế giới bong bóng, đến tìm mấy nơi khác, lại dùng chung một biện pháp, cùng một chỗ phá vỡ.
Nhưng bên trong thế giới bong bóng chỉ có sáu người bọn hắn, nhưng đệ tử Tam Cực Thiên Minh cũng không ít.
Nếu như tách ra làm việc, khẳng định sẽ gặp được nguy hiểm.
- Không có cách nào.
Mục Vân nhìn mấy người nói:
- Xem ra chỉ có hợp tác.
Hợp tác!
Nhìn thấy Mục Vân cười khổ, Nhậm Cương Cương sáng tỏ.
- Hợp tác không giữ quy tắc, Kỷ Vũ kia còn có thể ăn chúng ta hay sao?
- Ừm.
Mục Vân nhẹ gật đầu, nhìn bốn phía nói:
- Mọi người hãy nhớ, nếu như toàn bộ máng đá mở ra, mọi người ngay lập tức bảo vệ tốt chính mình, chớ gấp gáp, bảo bối cố nhiên quan trọng, nhưng mệnh quan trọng hơn.
Mục Vân sở dĩ liên tục dặn dò là bởi vì hắn lần lượt nhìn thấy việc này phát sinh.
Rất nhiều người khi nhìn thấy bảo bối đã quên đi nguy hiểm, bất chấp tất cả, giết ra.
- Hiểu rõ!
Thương nghị xong, mấy người đi tới tìm Kỷ Vũ.
- Các ngươi lại tới làm gì?
Kỷ Vũ bên kia, các đệ tử Tam Cực Thiên Minh đang tụ hợp, Cổ Chính nhìn thấy Mục Vân, sờ sờ đầu trọc, quát:
- Chúng ta nơi này không hoan nghênh ngươi, tiểu tử ngươi cũng đừng quá phận.
- Tất cả mọi người đều đến tầm bảo, nếu có phát hiện, một người không cách nào giải quyết, tự nhiên muốn tìm đồng bạn hợp tác.
- Ngươi phát hiện cái gì?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Cổ Chính quát.
- Ngươi, còn chưa đủ tư cách bàn với ta.
- Ngươi muốn chết!
Nghe thấy Mục Vân miệt thị mình, Cổ Chính không nhịn được muốn xuất thủ.
Nhưng Nhậm Cương Cương đứng ở bên cạnh Mục Vân, sao lại để hắn làm ẩu.
- Dừng tay!
Kỷ Vũ lúc này rốt cục nói chuyện.
- Kỷ Vũ sư huynh... Gia hỏa này...
- Lui ra!
Kỷ Vũ lại không để ý tới Cổ Chính, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi phát hiện địa phương quỷ dị?
- Đương nhiên.
Mục Vân mở lời:
- Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết, trong này nhìn qua không giống địa phương khác, rất quỷ dị, nhưng có chỗ ngươi không chú ý, mà ta thì chú ý.
- Ồ?
Mục Vân nói lời này có chút ý xem thường Kỷ Vũ hắn.
Nhưng không thể không thừa nhận, hắn thật không có phát hiện ra cái gì.
- Ngươi nói nghe một chút.
- Tốt!
Mục Vân mở lời:
- Đầu tiên, cơ quan yếu thuật chân chính trong này ở bên trong từng nhóm rong biển, ngươi không có phát hiện, thế nhưng ta phát hiện, tiếp theo là... Những này cơ quan, cần đám người hợp lực phân ra mới có thể mở ra, cho nên... Ta có thể hợp tác với các ngươi.
Cơ quan?
Nghe đến lời này, Kỷ Vũ cũng ngốc.
Hắn của mình đem suy nghĩ của mình đọng lại.
Nơi này là Tiên giới, thiết trí mật địa, ai đi dùng một ít cơ quan.
Những cơ quan kia có thể phòng được ai?
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, trong này chính là cơ quan, mà không phải trận pháp, hoặc là thứ gây trở ngại khác.
Lần nữa nhìn Mục Vân, Kỷ Vũ chỉ cảm thấy người này quả thực không đơn giản.
- Tốt, ta hợp tác với ngươi.
Kỷ Vũ cuối cùng gật đầu, không dây dưa dài dòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận