Vô Thượng Thần Đế

Chương 3573: Lưu Tinh chiến ngoa (1)

Mục Vân không nói một lời.
Hữu Thánh tiểu thư cười nói:
- Xem ra ngươi bị kẹt lại, ngươi không có biện pháp thông quan tầng này, có muốn ta mang theo ngươi hay không?
- Không cần, có bản lĩnh ngươi cứ đi lên.
Mục Vân cười ha hả, mình cũng đánh không lại, hắn không tin hai người này có thể thông quan.
Hữu Thánh tiểu thư mỉm cười, bỗng nhiên kéo cung cài tên, veo một tiếng, vũ tiễn bay ra, hướng kiếm nô bắn tới.
Kiếm Nô lắc mình né tránh, dễ dàng né tránh mũi tên, nhưng phanh tiếp theo, mũi tên kia lại rẽ, phốc phốc một tiếng, đánh trúng đầu Kiếm Nô.
Một mũi tên bạo đầu.
Kiếm nô ô minh một tiếng, hóa thành hắc khí tiêu tán.
Mục Vân trợn mắt há hốc mồm, đã sớm biết nửa người nữa mã là xạ thủ có tiễn thuật tinh xảo, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, mũi tên của Hữu Thánh tiểu thư, cư nhiên còn có thể rẽ, điều này thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Cách cách.
Vách tường hơi động, cơ quan hiện ra, bên trong bày một bộ trận pháp bí tịch.
Hữu Thánh tiểu thư thu lại phần thưởng, cười tủm tỉm nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi chậm rãi dưỡng lão ở chỗ này đi, chúng ta đi lên trước.
Nàng nháy mắt, mang theo Ngưu đầu nhân Tả Thánh, đi tới tầng tiếp theo.
Phải...
Kiếm nô mới, lại từ trong phòng hiện ra, Mục Vân muốn thông quan, nhất định phải chém giết Kiếm Nô, nhưng hắn cũng không có mũi tên xuất thần nhập hóa như Hữu Thánh tiểu thư.
Mà Hữu Thánh tiểu thư cũng không có quản Mục Vân, tuy rằng nàng rất muốn giết Mục Vân, cướp lấy Thiên Nguyên Kính, nhưng hiện tại leo tháp quan trọng, không cần phải dây dưa.
- Mục Vân ca ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Miêu Tuyên Nghi lộ ra thần sắc lo lắng.
Mục Vân cắn răng, đột nhiên tế xuất Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, nói:
- Tuyên Nghi, ngươi trốn vào, ta muốn thi triển đại sát chiêu, giết kiếm nô này, sợ ngộ thương ngươi, ngươi mau trốn vào.
Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, là pháp bảo quan trọng của Mục Vân, dưới sự trấn giữ của Thế Giới Chi Thụ, không gian bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đã rộng hai trăm dặm, bên trong mặc dù không thể khiến đưa nhân tộc vào, nhưng Miêu Tuyên Nghi là Cửu Vĩ Miêu, có thể đi vào.
- Không cần, ta không đi, ta sợ hãi.
Miêu Tuyên Nghi nhìn thấy Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, có chút hoảng sợ lui về phía sau hai bước.
- Ngươi sợ cái gì, mau đi vào.
Mục Vân nói.
- Không cần, ta thật sự sợ hãi, vạn nhất đi vào, ta không ra được thì làm sao bây giờ?
Thân hình Miêu Tuyên Nghi run rẩy.
- Không sao đâu, ngươi nhanh chóng trốn vào, có thể thông quan, ta sẽ thả ngươi ra.
Mục Vân dở khóc dở cười.
- Không được, Mục Vân ca ca, ngươi đừng ép ta, ta thật sự sợ hãi.
Miêu Tuyên Nghi bày ra vẻ mặt đáng thương.
- Ngươi vào cho ta, nhanh lên!
Mục Vân có chút tức giận.
Miêu Xuân Nghi ‘Oa’ một chút khóc lên, bộ dáng uất ức, nói:
- Ta không đi, ngươi đừng ép ta.
Mục Vân nhìn thấy nàng khóc, nhất thời đau đầu không thôi, đành phải thu lại Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, nói:
- Được rồi, ngươi đừng khóc, ta lại nghĩ biện pháp.
- Nếu không phải trong Hoàng Tuyền đồ có thu phục hơn mười chiến sĩ Cửu Vĩ Miêu nhất tộc, đối với Miêu Tuyên Nghi, hắn không có khả năng kiên nhẫn lớn như vậy.
Bên cạnh mang theo một nữ nhân, quả nhiên phiền toái, Mục Vân có chút hối hận.
Bất quá hiện tại hối hận cũng vô dụng, ngẫm lại làm sao bây giờ.
Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Miêu Tuyên Nghi, nói:
- Ngươi ngồi bên cạnh ta.
- À.
Miêu Tuyên Nghi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, nằm bên cạnh Mục Vân, một tia hương thơm ngọt ngào tràn ngập thân thể thiếu nữ.
Mục Vân yên lặng vận công, phóng xuất ra chín thân ngoại hóa thân, nhưng những thân ngoại hóa thân của hắn, cũng không có xông ra ngoài, mà vây quanh Miêu Tuyên Nghi, bảo vệ nàng.
- Đây là cái gì, ngươi còn có thể phân thân?
Miêu Tuyên Nghi trợn to đôi mắt.
- Đừng nói nữa.
Mục Vân trừng mắt nhìn nàng một cái, Miêu Tuyên Nghi phun lưỡi, cúi đầu không nói nữa, dù sao nàng cũng là nằm thắng.
- Nhất kiếp phong, Hắc Long phong tai.
Mục Vân hét to một tiếng, từng cỗ phong bạo hung mãnh từ trên người hắn gào thét mà ra.
- A!
Miêu Tuyên Nghi kinh hô một tiếng, dưới cơn bão bao trùm, thân thể của nàng cũng muốn bay theo ra ngoài.
May mắn Mục Vân nhhắn tay lẹ mắt, mấy thân ngoại hóa thân đồng loạt ra tay, kéo Miêu Tuyên Nghi trở về, vững vàng bảo vệ nàng.
Miêu Tuyên Nghi sợ không nhẹ, bên tai tràn ngập tiếng kêu bão ầm ầm, nàng nhìn xung quanh bốn phía, nhìn thấy toàn bộ gian phòng, đã bị lốc xoáy màu đen vây quanh.
Kiếm Nô muốn chạy trốn, nhưng căn bản không có chỗ trốn, toàn bộ gian phòng, đều khí tức phong tai, yên diệt hết thảy, bao trùm hết thảy.
Kiếm Nô đã chết chắc, Mục Vân lo lắng duy nhất, chính là Miêu Tuyên Nghi, sợ nàng bị ngộ thương.
Hắn phóng thích ra toàn bộ cửu thân ngoại hóa thân, nhưng năng lượng phong tai vẫn quá mức khổng lồ, Miêu Tuyên Nghi bị phong bạo thổi tập, quần áo trên người toàn bộ đều bị xé rách, da bị phong nhận cắt, cũng hiện ra từng vết thương.
Trong nháy mắt, dưới cơn bão đầy trời bao trùm, kiếm nô tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất.
Mà Miêu Tuyên Nghi cũng bị thương tổn không nhỏ, đầy thương tích, hoàn toàn ngất đi.
- Này, tiểu nha đầu, tỉnh lại.
Mục Vân vỗ vỗ khuôn mặt Miêu Tuyên Nghi, nhưng nàng đã ngất đi.
Hiện tại Miêu Tuyên Nghi, quần áo đều bị bão táp xé nát, từng mảng lớn da thịt, cứ như vậy bại lộ trước mắt Mục Vân.
Cửu Vĩ Miêu Tộc không hổ là yêu nghiệt trời sinh, Miêu Tuyên Nghi mặc dù choáng váng, thân thể của nàng vẫn tản mát ra khí tức mê người.
Tim Mục Vân đều có chút đập thình thịch, khí tức mị hoặc của con mèo con này thật sự quá lợi hại, may mắn hắn có Thiên Nguyên kính hộ thể, cũng không đến mức mê loạn tâm thần.
Hắn lấy quần áo của mình ra, mặc vào cho Miêu Tuyên Nghi.
Lúc này, cơ quan trong vách tường mở ra, phần thưởng xuất hiện, là một đôi giày có tinh quang lưu chuyển.
- Sao?
Mục Vân ngưng thần vừa nhìn, chỉ thấy trên giày kia tràn ngập khí tức cổ trận, tựa hồ không phải phàm phẩm.
- Lưu Tinh Chiến Ngoa...
Hắn cầm lấy giày chiến vừa nhìn, chỉ thấy trên giày chiến, khắc một cổ trận, là độn trận cấp một, lưu tinh trận.
Nhận Khương Độn Khôi, độn chủ né tránh, Lưu Tinh Trận này cũng có hiệu quả né tránh phi thường cường đại.
Mục Vân dốc hết toàn lực, ngay cả quần áo kiếm nô cũng không chạm tới, cũng là bởi vì Kiếm Nô mang Lưu Tinh chiến ngoa.
Hiện tại, Lưu Tinh chiến ngoa này, làm phần thưởng tầng thứ ba mươi, xuất hiện ở trước mặt Mục Vân.
- Lưu Tinh chiến ngoa, đây là phần thưởng trang bị! Không thể tưởng tượng được, ta cư nhiên nhận được phần thưởng trang bị.
Mục Vân một trận kinh ngạc, Thiên Độc cổ tháp thưởng cho, đại bộ phận là đan dược nguyên châu, tốt hơn một chút chính là bí tịch, trang bị phần thưởng phi thường hiếm thấy, hơn nữa, trang bị phần thưởng còn là duy nhất, sau khi bị người lấy đi, sẽ không có kiện thứ hai.
Trang bị từ Thiên Độc cổ tháp lưu truyền ra ngoài, ở bên ngoài đều có thể xào ra giá tiền phi thường cao.
- Vận khí bộc phát, chịu đựng lâu như vậy, rốt cục có chút thu hoạch.
Trong lòng Mục Vân mừng rỡ, vì đả thông cửa ải này, hắn chịu hết dày vò, hiện tại có thể lấy được trang bị thưởng, lúc trước chịu khổ cũng đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận