Vô Thượng Thần Đế

Chương 2716: Ganh đua cao thấp

Hiện tại, trong đình viện nơi vệ đội thứ chín đang ở, Tô Nham cùng mấy người tâm phúc ngồi vây quanh.
- Lão đại, hôm qua không uống nhiều chứ?
- Tiểu Lục Tử, cho dù ba ngươi cộng lại, cũng so ra kém một ta.
- Hắc hắc, đúng thế, không có cách nào so sánh với lão đại.
Tiểu Lục Tử cười nói:
- Ta nhìn, Tạ Thanh kia, căn bản không có xuất hiện, ta có lẽ đã là bị Nhị tiểu thư làm thịt, xông vào khuê phòng Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư không làm thịt hắn mới tà môn.
- Còn có Mục Vân kia.
Một người khác vội vàng nói:
- Mục Vân kia bị lão tộc trưởng kéo vào trong viện, phàm là bị kéo vào trong viện, trước khi trời sáng còn không đi ra, vậy cơ bản chính là chết.
- Lão đại, chúng ta có muốn vì bọn họ thu thi hay không?
- Thu thi?
Tô Nham cười nhạo nói:
- Hai tiểu tử đầu lông, chết đáng đời, còn muốn ta thu thi cho bọn họ? Đùa ta đấy.
- Đó là, há dám làm phiền Tô phó đội trưởng thu thi cho chúng ta, cho nên chúng ta không dám chết.
- Không dám chết sao? Không dám chết, vậy cũng phải chết, ha ha...
Chỉ là, đột nhiên, mọi người hoàn toàn an tĩnh lại.
Tựa hồ, một tiếng nói này, không thích hợp.
- Mục Vân.
- Tạ Thanh.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, mấy người ở đây nhất thời đều sửng sốt. Hai tên này, như thế nào hiện tại hay là hảo hảo đứng ở chỗ này, một chút chuyện cũng không có?
Không thể nào.
Hai người bọn họ, hiện tại hẳn là hai cỗ thi thể mới đúng.
- Ngươi ngươi ngươi...... Đó có phải là ma không?
Tiếng Tô Nham thoáng run rẩy.
- Ngươi nói gì?
Mục Vân đại mã kim đao đi tới, ngồi xuống, cười nói:
- Tô phó đội trưởng, xem ra, ngươi đối với vị đội trưởng này của ta, không phải rất hữu hảo.
- Thế nào? Nếu không, vị trí đội trưởng này, để ngươi làm?
- Mục Vân.
Tô Nham hiện tại hừ một tiếng, nói:
- Ta đúng là không phục ngươi, ta ở Lư gia mười mấy năm, vẫn trung thành tận tâm, đội trưởng chết, theo đạo lý ta nên tiếp nhận mới đúng, ta không biết ngươi mê hoặc đại tiểu thư như thế nào, nhưng vị trí đội trưởng này, ta khuyên ngươi vẫn là giao ra moiws tương đối tốt.
- Nếu ngươi thành thành thật thật làm hộ vệ đội thứ chín, tương lai biểu hiện tốt, nói không chừng ta sẽ đề bạt ngươi làm phó đội trưởng.
- Nhưng bây giờ, ngươi là không đủ điều kiện.
- Đề bạt ta? Không đủ điều kiện?
Mục Vân hiện tại cười cười.
- Mạnh miệng như vậy, ngươi là thế nào nói ra miệng?
Mục Vân đứng dậy, nói:
- Tô Nham, ngươi không phục ta, không phải là cho rằng, thực lực của ta không bằng ngươi sao? Trong trường hợp đó, ta sẽ phân cao thấp với ngươi.
Nghe được lời này, mấy người còn lại đều ngẩn ra.
Ganh đua cao thấp?
Đùa ta đấy à.
Tô Nham chính là Hư Thần hậu kỳ đỉnh phong.
Mục Vân thoạt nhìn, tựa hồ vừa mới đột phá Hư Thần trung kỳ mà thôi, so với Tô Nham, kém mười vạn tám ngàn dặm, hai người căn bản không ở cùng một cấp độ.
Tên này, tự tìm khổ sở sao?
- Tốt.
Tô Nham nắm lấy cơ hội, nói:
- Đây là ngươi của mình khiêu khích, thua, ngươi rời khỏi vị trí đội trưởng, hơn nữa xin đại tiểu thư để ta thay thế.
- Vậy nếu ta thắng thì sao?
- Thắng?
Tô Nham cười nhạo nói:
- Không có khả năng.
Dứt lời, hắn một quyền đánh ra.
Quyền phong gào thét, thần lực bàng bạc rót vào trên nắm tay, ngưng kết ra một cỗ thần kình bá đạo, trong lúc ầm ầm khuếch tán ra.
- Càn Khôn Chưởng.
Đánh ra Càn Khôn Chưởng bá đạo nhất Phong Diễm Thánh Chưởng, giờ khắc này, lực lượng của thập nhất long trong tay trái, dưới sự gia trì của Càn Khôn Chưởng, ước chừng tiếp cận thập ngũ long, lực lượng điên cuồng, từng đạo từng đạo, khuếch tán ra.
Phanh...
Trong khoảnh khắc, hai đạo thân ảnh nhất thời chạm vào nhau, một cỗ dư ba thần lực giao nhau khuếch tán ra, mấy người xung quanh đều bị đánh lui.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tiểu Lục Tử kia, sắc mặt một trận kinh ngạc.
Mục Vân này, cư nhiên đối một chưởng cùng Tô Nham, không chút nào rơi vào thế hạ phong.
Thật không thể tin được.
Nhưng thật sự đã xảy ra.
- Lão đại khẳng định là không dùng hết toàn lực.
- Không sai, bằng không tiểu tử này, một quyền liền bại.
- Nhất định là như vậy.
Mọi người hiện tại lớn tiếng hô to, quần tình phẫn nộ.
Mà lúc này, Tô Nham hừ nói:
- Không sai, ta không dùng toàn lực mà thôi.
- Dùng hết toàn lực hay không, chính ngươi biết.
Mục Vân hừ một tiếng, bước ra, dưới bàn tay, quay cuồng sôi trào.
Liên tiếp tám chưởng, lúc này đập ra, một chưởng cường thịnh hơn một chưởng, trong lúc ầm ầm, tám chưởng hiện tại ngưng tụ đến tám phương vị, ngưng kết thành công kích tựa như trận pháp nhỏ.
- Bát Phương Huyền Thiên Địa.
Hai tay đánh ra, trong khoảnh khắc, bát chưởng kia hiện tại, quấn quanh, giết về phía Tô Nham.
Bang bang bang...
Tô Nham dù sao cũng là võ giả Hư Thần hậu kỳ đỉnh phong, trên tay tự nhiên là có chút tuyệt học.
Bàn tay hắn vung lên, giống như tiềm long tại uyên, sắp ra biển, đại khai đại hợp, làm cho người ta một cỗ nóng nảy bộc phát.
- Hổ Khiếu Long Ngâm.
Đông...
Nhất thời, tiếng gầm gừ hội tụ thành một vòng xoáy công kích, đánh về phía Mục Vân.
Bang bang bang...
Trong khoảnh khắc, hai đạo thân ảnh chạm vào nhau, chưởng phong gào thét, quyền minh tiếp giáp.
Nhất thời, từng đạo tiếng va chạm truyền ra.
Nhưng giữa hai đạo thân ảnh kia, mọi người lại nhìn thấy, máu tươi chảy ngang, tựa hồ có người đã nhịn không được bị thương nặng.
Đó là ai vậy?
Trái tim của tất cả mọi người nâng lên.
Tạ Thanh hiện tại lại hời hợt đứng tại chỗ, khóe miệng mỉm cười, tựa hồ đang nhớ lại tối hôm qua.
Phanh...
Trong lúc đó, một đạo thân ảnh đột nhiên nện về phía đám người Tiểu Mận Tử.
- Lão đại.
- Tô đội trưởng.
Nhất thời, mấy người tiểu Lục Tử nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Tô đội trưởng thất bại.
Hơn nữa còn bại nhanh như vậy.
Mấy người đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mục Vân này, thật sự chỉ là đấu sĩ sao?
Mà hiện tại, Mục Vân lại cười nhạt nói:
- Ngươi bại, đã như vậy, vậy thì chuẩn bị từ chức phó đội trưởng, đảm nhiệm đội viên bình thường của vệ đội thứ chín ta đi.
- Bắt đầu từ hôm nay, vệ đội thứ chín, đội trưởng Mục Vân, đội phó Tạ Thanh, về phần một vị phó đội trưởng khác, tạm thời bỏ trống, chờ ta tìm được người thích hợp mới quyết định.
Mục Vân dứt lời, liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.
Vệ đội thứ chín này muốn... Biến thiên rồi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người xem như đã nhìn ra, ngày hôm qua Mục Vân và Tạ Thanh nghe theo Tô Nham dẫn dắt, không phải không tim không phổi, mà căn bản không lo lắng Tô Nham hãm hại bọn họ.
Hôm nay, đây là cơ hội để trả thù.
Tô Nham lần này, thảm rồi.
Mà hiện tại, Mục Vân rời đi, nhưng những người còn lại vẫn còn đang kinh ngạc.
Tạ Thanh hiện tại đứng ra, nhìn Tiểu Lục Tử cùng một người khác, nói:
- Ngày hôm qua là hai người các ngươi nói cho ta biết phòng Nhị tiểu thư, là nơi thuận tiện đúng không?
Vừa nghe lời này, tiểu Lục Tử cùng một người khác, thân thể nhất thời căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận