Vô Thượng Thần Đế

Chương 2223: Tương lai sẽ rõ

- Khụ khụ, ta không biết đây là địa phương của nàng, đã như vậy, nàng cứ ở nơi này, ta đi trước, ta đi trước...
Mục Vân nói, muốn rời đi nơi đây.
Mà giờ khắc này, Minh Nguyệt Tâm lại vung tay lên, một dòng nước, cuốn lên thân thể Mục Vân.
- Khoan hãy đi!
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vân, mở lời:
- Chờ một chút ta có thể ban thưởng ngươi một trận cơ duyên.
Một trận cơ duyên.
Nghe được bốn chữ này, Mục Vân cảm giác, đầu muốn nổ tung.
- Đa tạ ý tốt, ta không cần...
Mục Vân mở miệng lần nữa.
Thế nhưng Minh Nguyệt Tâm hiện tại căn bản không để ý tới hắn.
Chỉ gặp Minh Nguyệt Tâm tiến lên mấy bước, đi đến chính giữa tế đàn, trong miệng thấp giọng mặc niệm, hai tay mở ra.
Trong chốc lát, Mục Vân chỉ thấy, trên tế đàn đường kính vạn mét, dòng nước càn quét thành đại dương, hướng thẳng đến cả người Minh Nguyệt Tâm.
Tiếng rầm rầm tràn ngập màng nhĩ.
Từng dòng nước hình thành từng đạo lực lượng cường hoành không thể ngăn cản, toàn bộ quán thâu đến bên trong thân thể Minh Nguyệt Tâm.
Trong chớp nhoáng, tiếng lốp bốp lưu chuyển bên trong thân thể Minh Nguyệt Tâm.
Thấy cảnh này, Mục Vân muốn chạy, thế nhưng căn bản chạy không thoát.
Hắn tiến cảnh đủ nhanh, thế nhưng so với Minh Nguyệt Tâm, còn rất chậm.
Nữ nhân này hiện tại ít nhất là cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Lần này hấp thu thêm những lực lượng này, chỉ sợ lại sẽ tiến thêm một bước đi.
Mục Vân lẳng lặng chờ đợi.
Mà giờ khắc này, Minh Nguyệt Tâm căn bản không để ý tới Mục Vân, chỉ hết sức chuyên chú hấp thu những dòng nước kia.
Thời gian chậm rãi qua, cuối cùng, hết thảy dòng nước bên trên toàn bộ tế đàn biến mất không thấy gì nữa.
Mà giờ khắc này, toàn thân Minh Nguyệt Tâm ướt sũng, quần áo dán chặt thân thể, nổi bật ra tư thái linh lung, thậm chí quần áo màu trắng bên trong váy dài màu lam nhạt cũng nổi bật tinh tường.
Một bước đi về phía Mục Vân, trên mặt Minh Nguyệt Tâm mang theo ý cười nghiền ngẫm.
- Ngươi rất sợ ta?
- Sợ?
Mục Vân thản nhiên nói:
- Sợ nàng làm cái gì, nàng cũng sẽ không ăn ta.
- Ngươi...
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vân, đi lên phía trước, ngọc thủ kéo lấy hàm dưới Mục Vân, cười nói:
- Thật sao? Ngươi không sợ, ta thật ăn ngươi.
Lời nói vừa ra, một tay khác của Minh Nguyệt Tâm lại cầm thật chặt mệnh môn của Mục Vân.
- Chậm rãi, chậm đã.
Mục Vân lần nữa mở lời: - Nàng nói trước xem, vì cái gì mỗi lần nhìn thấy ta, đều muốn ngủ với ta? Trên đời này nhiều nam nhân như vậy, nàng ngủ với ai không được? Đẹp trai hơn ta, thực lực mạnh hơn ta, vừa nắm là một bó to, nàng còn là Thủy Thần chuyển thế, để ý một tiểu nhân vật như ta làm gì?
- Tiểu nhân vật?
Minh Nguyệt Tâm cười khanh khách.
- Mục Vân, thật tình không biết, toàn bộ Tiên giới, không có một người có tư cách nói ngươi là tiểu nhân vật, cho dù toàn bộ Thần giới, cũng không có người có tư cách nói như vậy.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Chờ tương lai ngươi sẽ biết, ngươi là ai, đến từ nơi đâu, ngươi sẽ rõ ràng hết thảy.
- Nàng biết?
Nhìn Minh Nguyệt Tâm, Mục Vân kích động nói.
- Ta... Đương nhiên biết!
Minh Nguyệt Tâm cười nhạt nói:
- Mà ta lại còn biết, ngươi làm người ba đời, đến cùng vì cái gì, bất quá, người kia không muốn để ngươi biết, ta đương nhiên sẽ không lắm miệng, nhưng, ta rất chờ mong, ngươi có một ngày đến Thần giới, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Minh Nguyệt Tâm nói xong, tới gần Mục Vân, bắt đầu động tác trên người Mục Vân...
- Chờ một chút!
Mục Vân đột nhiên mở lời:
- Nàng chính là Thủy Thần chuyển thế, ở Thần giới, hẳn là biết rất nhiều chuyện, ta hỏi nàng, có biết đệ nhất Thần Đế...
Nghe đến lời này, động tác Minh Nguyệt cứng ngắc.
- Ngươi biết người này?
- Ách, nghe nói qua.
- Ha ha, ta cũng không biết người này, chỉ là lưu lại vô tận truyền thuyết tại Thần giới, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, đi nơi nào, ai cũng không biết.
Minh Nguyệt Tâm tựa hồ không nguyện ý nói nhiều với Mục Vân, chỉ nói sơ lược.
Càng như thế, trong lòng Mục Vân càng hiếu kì.
Minh Nguyệt Tâm từ đứng lên trên người Mục Vân, cười nói:
- Đại Thiên thế giới, vô cùng mênh mông, đi cả đời, có khả năng cũng không thể nhìn trộm hết toàn cảnh, tầm mắt của ngươi, không chỉ nên ở chỗ này.
- Sớm muộn cũng có một ngày, ngươi ta sẽ lần nữa gặp mặt, mà đến lúc đó, nghi hoặc trong lòng ngươi tự nhiên sẽ giải khai, đến lúc đó, chỉ sợ ta muốn ép buộc ngươi cũng không có khả năng.
Minh Nguyệt Tâm vừa dứt lời, vung tay lên, một hạt châu lưu ly xuất hiện trong tay.
- Đây là Lưu Ly Thủy Châu, có thể trợ giúp ngươi ngưng tụ một đạo kim thân, ngươi cần phải cố lên, nhanh trưởng thành lên, ta cũng rất chờ mong, tương lai ngươi đến cùng là bộ dáng gì đây.
Minh Nguyệt Tâm vừa dứt lời, gập lưng, một vòng tuyết trắng bại lộ trước mắt Mục Vân.
Xoạch một tiếng vang lên, hai tay Minh Nguyệt Tâm chắp ra sau, đôi môi in lên bờ môi của Mục Vân.
- Lần này không có thời gian chơi với ngươi, ngươi bảo trọng, hữu duyên, chúng ta sẽ gặp lại.
Minh Nguyệt Tâm cười khanh khách nói:
- Nga, đúng, nơi này, hẳn là có một món đồ ngươi muốn, nhìn ngươi có thể phát hiện hay không.
Vừa dứt lời, thân ảnh Minh Nguyệt Tâm hoàn toàn biến mất.
Cảm nhận được nhiệt độ trên bờ môi vuốt, Mục Vân đắng chát cười một tiếng.
Nữ nhân này cực kỳ cổ quái.
- Lưu Ly Thủy Châu?
Trong tay Mục Vân cầm Lưu Ly Thủy Châu.
Mà trong nháy mắt, giọt nước biến mất không thấy gì nữa, hòa tan đến trong thân thể Mục Vân.
Ngay sau đó, Mục Vân chỉ cảm thấy một cỗ ý chí không gian xông vào trong đầu của mình.
Nương theo không gian ý chí, còn có một chuỗi lượng nhu hòa lực.
Khoanh chân ngay tại chỗ, Mục Vân cẩn thận chưởng khống hai chủng lực lượng, lĩnh ngộ pháp tắc không gian cùng ngưng tụ kim thân, đồng thời thúc đẩy.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, mặt ngoài thân thể Mục Vân bắt đầu ngưng tụ đạo kim thân thứ bảy.
Thất phẩm Kim Tiên.
Đến.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Minh Nguyệt Tâm cho hắn Lưu Ly Thủy Châu, hẳn không phải đơn giản như nhìn bề ngoài.
Một giọt nước, làm cho lực lượng của hắn đề thăng, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Không nghĩ tới, nơi đây đều làm áo cưới cho Minh Nguyệt Tâm, xem ra, nên rời đi.
Hơn một ngàn người, liều mạng chém giết, tranh đoạt đến danh ngạch cuối cùng, thế nhưng danh ngạch đổi lại người khác, chỉ sợ bị một bàn tay của Minh Nguyệt Tâm đánh chết.
Bất quá, có thể có được một Lưu Ly Thủy Châu, Mục Vân cũng xem như thỏa mãn.
Rời khỏi nơi đây, xuất hiện trên mặt đất, Mục Vân nhất thời ngốc.
Toàn bộ tòa thành màu đen giờ khắc này hóa thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.
Địa phương hắn xuất hiện là một mảnh thổ địa màu đỏ sậm.
Hết thảy, giống như biến mất.
Mục Vân tiến lên, nhìn bốn phía, mặt đất bao la, hoàn toàn như trước đây.
Tuyển định một phương hướng, Mục Vân tiếp tục đi tới.
Tòa thành màu đen, tựa hồ chưa từng tồn tại.
Thất phẩm Kim Tiên, hắn hiện nay có một chút sức tự vệ.
Nhưng vẫn không dám khinh thường.
Dù sao, nơi đây có cường giả cảnh giới Đại La Kim Tiên, nếu gặp được một hai người, chỉ sợ mình căn bản không có cơ hội hoàn thủ, sẽ bị một bàn tay chém nát.
Mục Vân cẩn thận từng li từng tí, tiến lên phía trước.
Một đường đi tới, hắn gặp không ít tiểu đội, chỉ là những người kia không có ý trêu chọc hắn, hắn cũng rảnh đâu đi tìm phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận