Vô Thượng Thần Đế

Chương 3880: Giao Chiến Thanh Minh (1)

- Có thuộc hạ.
- Ngươi điều động tiểu đội tinh nhuệ đội năm, tiến đến dò đường, trở về lại báo.
- Vâng.
Đại quân tiếp tục đi tới, lần này lại càng thêm cẩn thận.
Liên tục ba ngày, cẩn thận từng li từng tí, đại quân khoảng cách đến Thanh Uyên cốc của Thanh Diên tộc, đã càng ngày càng gần.
Đoạn đường này đi đến, mọi người chưa gặp được nguy hiểm gì, ngược lại lộ ra bình tĩnh.
Một ngày này, đại quân trú đóng ở bên trong một vùng thung lũng, Phong Ngọc Nhi, Thái Thân, Cừu Minh Khôn cùng Mục Vân bốn người, ngồi cùng một chỗ.
Phong Ngọc Nhi lấy ra linh đồ, nói:
- Chúng ta bây giờ cách Thanh Diên tộc Thanh Uyên cốc, bất quá nửa ngày lộ trình thời gian, bọn gia hỏa này ngược lại có thể chịu, thế mà còn không xuất thủ.
- Có lẽ bọn hắn đang chuẩn bị tụ lực ra một kích!
Cừu Minh Khôn chân thành nói.
- Ừm!
Phong Ngọc Nhi lần nữa nói:
- Thái Thân thống lĩnh, Cừu Minh Khôn thống lĩnh, hai người các ngươi kinh nghiệm phong phú, làm nhiều chỉ đạo, nội bộ đệ thất đội của Mục thống lĩnh trước mắt còn có không ít vấn đề, hai vị nhiều giúp đỡ chút.
- Kia là tự nhiên.
Thái Thân cười cười nói:
- Nếu không phải Mục thống lĩnh, hai người chúng ta chỉ sợ hiện tại còn không thể làm ở vị trí này đâu.
- Địch tập, địch tập!
Đột nhiên, từng đạo tiếng quát vang lên ở bốn phía sơn cốc.
Bá bá bá...
Trong chớp nhoáng, chỉ gặp bốn phía sơn cốc, lần lượt từng thân ảnh bắn vọt mà ra.
Nhìn kỹ lại, chí ít hơn năm ngàn người, thấp nhất cũng là tầng thứ Cổ Thánh.
Số lượng như thế, đúng là hiếm thấy.
- Ha ha, Ngọc Vương điện hạ, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi ta lần nữa gặp lại thế mà ở tình trạng như thế này.
Một tiếng cười ha ha lúc này vang lên.
Tiếng cười to rơi xuống, trên sơn cốc, một thân ảnh, ngạo nghễ đứng vững.
Một thân ảnh, người khoác giáp trụ, thân thể hơi có vẻ gầy gò, cho người ta một loại cảm giác bàng bạc sinh cơ.
Thánh Vương cực vị cảnh.
bên trong Đông Vực, Thánh Vương cực vị cảnh, đủ để được xưng tụng là cường giả.
- Thanh Phương Hồi.
Nhìn thấy thân ảnh kia, Phong Ngọc Nhi nhăn mày.
Xem ra, Thanh Diên tộc ngược lại cũng không phải sợ, mà chờ đợi lâu ở nơi đây.
- Ngọc Vương điện hạ, nghe nói thống lĩnh chi chiến, ngươi có thể là thu hoạch một vị hãn tướng, xem ra chính là hắn!
Thanh Phương Hồi đưa mắt nhìn về phía Mục Vân, mang theo một tia lãnh ngạo.
- Thôi đi, bất quá là Thánh Vương trung vị cảnh mà thôi.
Bên cạnh Thanh Phương Hồi thân, một thanh niên cười nhạo một tiếng.
- Ai, Thanh Minh, không thể khinh thường hắn, tốt xấu gì nhân gia là một trong thống lĩnh của Thiên Tình Huyền Xà nhất tộc.
- Nếu là Trọng Lôi cùng Củng Lượng, có thể để ta nhìn thẳng vào một chút.
Thanh Minh nhếch miệng cười nói:
- Chỉ là một Thánh Vương trung vị cảnh, ta thực sự không có nổi hứng thú.
Phong Ngọc Nhi hiện tại tiến lên, quát:
- Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đã như vậy, vậy cũng chớ nói nhảm đi!
- Thiên Xà Vệ, giết!
Trong nháy mắt, ba ngàn Thiên Xà Vệ, vọt lao thẳng tới đỉnh núi.
Thanh Phương Hồi hắc hắc nhe răng cười:
- Thanh Minh, Thanh Đông Thiên, Thanh Đông Minh, ba vị thống lĩnh, giao cho các ngươi.
- Chúng ta tận lực dành thời gian một nén nhang giải quyết.
Ba thân ảnh thanh niên, lúc này giết ra.
Sắc mặt Phong Ngọc Nhi đầy lạnh lùng.
- Ba người các ngươi, tận lực bảo vệ tốt chính mình.
Phong Ngọc Nhi lạnh lùng nói:
- Ta giải quyết xong gia hỏa này, sẽ giúp các ngươi.
- Mục đại ca, ngươi phải chú ý hơn.
- Ta hiểu rõ.
Bên trong thân thể Mục Vân hiện tại, một cỗ chiến ý, dâng trào bắn ra.
Thanh Minh nhếch miệng cười nói:
- Thanh Đông Thiên, Thanh Đông Minh, hai người các ngươi, giải quyết hai tên phế vật kia, không có vấn đề?
- Thanh Minh đại ca yên tâm, hai người chúng ta đều là Thánh Vương trung vị cảnh đỉnh phong, giải quyết bọn hắn, còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Tốt!
Thanh Minh nhếch miệng cười nói:
- Đã như vậy, vậy ta đến lĩnh giáo một chút tân tấn thống lĩnh cường đại ra sao.
Khóe miệng Thanh Minh mang theo mỉm cười, từ từ, sát cơ bên trong ánh mắt bắt đầu phóng thích.
Mục Vân hiện tại tay cầm Xích Linh, chiến ý bộc phát.
Chỉ có giao chiến, mới có thể để thực lực nhanh chóng đề thăng, mà giao thủ dạng này, tử thương càng nhiều, hắn thôn phệ tinh khí càng nhiều, tu hành tăng lên cũng càng nhanh.
- Chỉ sợ đại giới lĩnh giáo, ngươi trả không nổi.
Mục Vân hiện tại cầm Xích Linh, một tia thương mang cuồng bạo, lóe ra sát khí.
- Thật sao?
Thanh Minh tiến lên, nhếch miệng cười một tiếng, toàn thân cao thấp, sát phạt khí tức, vỡ ra.
Tiếng ầm ầm một tiếng tiếp một tiếng vang lên, ven đường những nơi đi qua, đều mang theo một cỗ khí tức hủy diệt.
Thánh Vương đại vị cảnh.
Trình độ khí tức Thánh Vương ngưng tụ, rõ ràng là Thánh Vương đại vị cảnh.
Mục Vân hiện tại nắm Xích Linh trong tay, một trận chiến này, làm không tốt, sẽ chết.
- Cút đi!
Một quyền giơ lên, nện xuống, toàn thân cao thấp Thanh Minh hiện tại, bộc phát một cỗ khí tức, khuếch tán ra.
Khí lãng cường đại, tầng tầng tụ tập, khiến người ta cảm thấy giống như thân ở bên trong sóng biển, không thể bảo trì thân thể cân bằng.
- Phược Linh Trảm.
Một thương chém ra, từng tia từng tia nguyên lực lúc này ngưng tụ thành mạng lưới cường đại, phủ xuống thân ảnh Thanh Minh.
- Điểm ấy uy lực, không đáng chú ý.
Thanh Minh nhếch miệng cười một tiếng, giết ra.
Đông...
Một quyền kia, oanh kích đến phía trên lưới lớn, trong chốc lát, lưới lớn phá thành mảnh nhỏ, hoàn toàn biến mất.
- Mục thống lĩnh, không nghĩ tới ngươi yếu như vậy sao?
- Thế thì thử lại lần nữa.
Ấn Linh Chi Ảnh, một thương lại lần nữa trói buộc đi lên.
Trong lúc tiếng oanh minh nổ tung, thân ảnh Mục Vân đã giết ra.
Thanh Minh vẫn bất vi sở động y như.
Thánh Vương đại vị cảnh cùng Thánh Vương trung vị cảnh chênh lệch, thật sự quá xa, không thể với tới.
Thanh Minh nhếch miệng cười nhạo một tiếng, một chưởng vỗ xuống.
Ầm ầm...
Trong chốc lát, tiếng cuồng bạo bạo liệt, tràn ngập bốn phía.
Hai thân ảnh, lại lần nữa tách ra.
Mục Vân hiện tại ánh mắt lạnh lùng.
Thanh Minh lại là ánh mắt mang ý cười:
- Lại cho Mục thống lĩnh một cơ hội như thế nào?
- Tốt!
Mục Vân một thương duỗi ra:
- Phá Linh Chi Quang!
Tiếng ong ong ong tại lúc này vang lên, đột nhiên, thương mang tại lúc này, giống như một chùm sáng, phá không mà đi.
- Xem ra thật không có ý nghĩa.
Đầu ngón tay Thanh Minh có một luồng nguyên lực quấn quanh, tiếng vù vù truyền vang ra, một luồng nguyên lực trên đầu ngón tay tại lúc này hóa thành một đạo ánh sáng, vọt lao thẳng tới Mục Vân.
Oanh...
Tiếng bạo liệt lần nữa lại vang lên, lần này, Mục Vân vẫn tan tác như cũ.
Cố Linh Thương Quyết uy lực cố nhiên cường đại, nhưng Mục Vân chỉ là Thánh Vương trung vị cảnh, o với đại vị cảnh, chênh lệch quả thực lớn một chút.
- Nên ta đánh trả!
Thanh Minh nhếch miệng cười nói.
- Đừng có gấp.
Mục Vân từ từ cười nói:
- Còn chưa có kết thúc đâu.
Oanh...
Đột nhiên, mắt thấy một đạo thương mang kia sắp tán loạn, một luồng hỏa diễm, phá xuất từ bên trong thương mang, hơi thở nguyên hỏa khí cường đại, nổ bể ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận