Vô Thượng Thần Đế

Chương 647: Nhớ Lại Chuyện Xưa

- Nhìn đủ rồi chưa? Muốn không, uống một chén canh cá, sau đó rời khỏi nơi này, nơi đây không phải địa phương ngươi nên đợi đến.
Thanh niên từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại, lại thế mà nói những lời này.
- Tiền bối, ta bị người đuổi giết, chạy trốn tới nơi đây, quấy rầy tiền bối, thật có lỗi!
Mục Vân chắp tay, bình tĩnh nói.
- Ồ? Bị truy sát?
Thanh niên kia nhìn canh cá trong nồi, đưa tay bắt một con mực màu đen, nhỏ xuống mấy giọt dịch cá, sau đó lại ném con mực kia trở về.
- Ừm, hương vị lần này hẳn là tươi ngon.
Sau đó, thanh niên ngẩng đầu, nhìn Mục Vân, nói:
- Được rồi, uống chén canh cá, trực tiếp rời đi đi, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, khi ngươi đi qua chưởng ấn kia, ngươi nên là người chết, chỉ là nhị sư tôn ra lệnh cho ta, nói ta sát niệm quá nặng, cho nên tha cho ngươi một mạng, uống chén canh cá rồi đi thôi.
Chỉ là, thanh niên nói xong lại phát hiện bóng người trước người sững sờ tại chỗ, căn bản không trả lời hắn.
- Nhìn đủ rồi chưa?
Nhìn thấy Mục Vân nhìn chằm chằm vào mình, thanh niên hơi không kiên nhẫn.
Chỉ là, Mục Vân cũng không để ý tới, ngược lại nhìn thanh niên hỏi.
- Ngươi ở nơi này bao lâu rồi?
Giọng Mục Vân mang theo rung động, mang theo khó tin, mang theo cảm xúc không cách nào hình dung.
- Tiểu gia hỏa, nếu như không muốn uống canh cá thì nhanh rời khỏi nơi này.
- Ta hỏi ngươi, ở nơi này bao lâu?!
Mục Vân lần này, âm thanh lần nữa điệp gia.
- Chắc là một vạn năm!
Thanh niên thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Đợi ở đây thời gian quá lâu, đều không nhớ rõ.
- Ngươi vì sao lại ở đây?
Nhìn thần sắc Mục Vân kiên định, thanh niên cười nói:
- Bởi vì ta phạm sai lầm, bị nhị sư tôn trừng phạt, cho nên bị giam cầm ở nơi này.
- Nhị sư tôn ngươi, gọi Huyết Kiêu, người xưng Huyết Tôn, đại sư tôn ngươi, tên là Mục Vân, người xưng Vân tôn giả, đúng không?
Nhìn thanh niên trước mắt, thân thể Mục Vân nói câu nói này thế mà không ngừng run rẩy.
- Làm sao ngươi biết? Ngươi là ai?
Nghe đến lời này, thanh niên rõ ràng kinh ngạc vạn phần, hỏa diễm trong đỉnh lô đều yếu đi mấy phần.
- Bởi vì ta, là đại sư tôn của ngươi - Mục Vân!
Thở ra một hơi, Mục Vân thủy chung không cách nào ức chế tâm tình của mình, rốt cục vẫn mở miệng.
- Ngươi? Ha ha...
Chỉ là nghe đến lời này, thanh niên kia lại cười lên ha hả, nói:
- Tiểu gia hỏa, ta mặc dù không biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi muốn lừa gạt ta, chẳng lẽ, ngươi một lòng muốn chết?
- Ta muốn chết? Ngươi ngược lại dám giết ta mới được.
Mục Vân tiến lên một bước, đi thẳng tới bên người thanh niên, khẽ nói:
- Ngươi tên Diệp Thu, người Thiên Vận đại lục, Diệp gia, năm đó là đệ nhất đại gia tộc Thiên Vân Đế Quốc, đáng tiếc bị hủy diệt, bị Huyền Không sơn của ba ngàn tiểu thế giới hủy diệt, ngươi may mắn đào thoát, đi tới ba ngàn tiểu thế giới.
- Ngươi muốn báo thù, đáng tiếc thực lực ngươi không tốt, lúc này, ngươi gặp một người gọi Mục Vân, ngươi thực tình bội phục hắn, ngươi thực tình ngưỡng vọng hắn, ngươi bái hắn làm thầy, thế nhưng hắn không đồng ý, nhưng huynh đệ của hắn Huyết Kiêu lại nhìn ngươi đầy đủ thành tâm, thu hạ ngươi làm đồ đệ.
- Thế nhưng Mục Vân giờ phút này lại hối hận, muốn cùng Huyết Tôn tranh đoạt tên đồ đệ như ngươi, nhưng Huyết Tôn càng không nguyện ý, cho nên ngươi đồng thời bái hai người làm thầy.
- Năm đó Vân tôn giả độc thân tiến vào ngàn vạn đại thế giới, không yên lòng ngươi, để Huyết Tôn dẫn ngươi đi, thế nhưng ngươi nhất định phải đi theo, Vân tôn giả nói, trừ phi ngươi đến Vũ Tiên cảnh thập trọng, mới có thể đi tìm hắn.
- Ta nói đúng không?
Mục Vân nhìn thanh niên, quát.
- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?
- Ta là đại sư tôn của ngươi - Vân tôn giả, Mục Vân.
- Không có khả năng!
Diệp Thu quát:
- Đại sư tôn tu vi thông thiên, ngươi mới chỉ là Vũ Tiên cảnh nhất trọng, ngươi làm sao có thể là hắn?
- Làm sao không có khả năng.
- Hừ, những chuyện này, phàm là lão hồ ly sống qua vạn năm đều có thể biết, ngươi đương nhiên không ngoại lệ, bớt ở chỗ này nói bậy.
Nhìn Diệp Thu, Mục Vân chỉ cười khổ.
Xác thực, những chuyện này, lão hồ ly vạn năm trước vô cùng có khả năng biết được.
- Tốt, đã như vậy, vậy nói chuyện người ngoài không biết, chỉ có ngươi biết, Mục Vân biết, Huyết Tôn biết, thậm chí chuyện ngay cả Huyết Tôn cũng không biết đi.
Mục Vân hơi thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một tia bi thương.
Một ít chuyện giấu ở chỗ sâu trong ký ức, hắn thực sự không nguyện ý nhớ tới.
- Năm đó, ngươi vừa mới bái nhập đến môn hạ Huyết Tôn, hắn dạy ngươi U Minh Quỷ Trảo, ngươi học tập ba tháng, cũng không có lĩnh ngộ được da lông, nhưng một buổi đốn ngộ, ngươi chỉ dùng trong chớp mắt, chính là thành công.
- Năm đó, ngươi vì bái nhập đến môn hạ của ta, mỗi ngày sáng sớm, trải giường chiếu cho ta, ngươi biết ta thích quay qua trái ngủ, cho nên mỗi lần gấp gối đầu đều sẽ đổi vị trí một chút, bởi vì ngươi sợ ta quay qua trái ngủ sẽ đè đầu một bên gối xuống, hai bên không bằng nhau.
- Năm đó, ngươi biết ta trước khi mỗi lần minh tưởng đều thích uống một ly trà Cửu Diệp Tuyết Liên, bởi vì ta nói, hương kia rất thơm, có thể để cho ta bình tĩnh trở lại, có một lần không có Tuyết Liên, ngươi không ngại xa vạn dặm, một đêm thời gian vừa đi vừa về, ngắt lấy cho ta, ngâm xong trà, cho ta uống, đây là nhị sư tôn ngươi nói cho ta.
- Năm đó...
- Sư tôn!
Phù phù một tiếng vang lên, giờ phút này, Diệp Thu cũng không còn cách nào chèo chống thân thể của mình, phù phù một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Cặp mắt của hắn sớm đã tràn ngập nước mắt.
- Không phải ngươi không tin ta sao? Ta còn chưa nói xong!
Nước mắt Mục Vân đảo quanh trong mắt, cười nói:
- Ngươi thức tỉnh Chí Thánh Quỷ Thể, vạn quỷ quấn thân không biết ngày đêm, vạn cổ phệ thể đau đớn, nhị sư tôn ngươi hao phí tinh huyết, áp chế cho ngươi, cuối cùng, ta dùng tu vi ngàn năm đả thông kinh mạch cho ngươi, cảnh giới thăng lên hàng ba trọng.
- Còn nhớ rõ ta nói cái gì không? Mệnh tiểu tử ngươi, không chỉ là của ngươi, còn có của hai vị sư tôn ngươi, muốn chết, ta cũng sẽ đi xuống Minh giới kéo ngươi trở về, lại giết ngươi.
- Đại sư tôn!
Diệp Thu phanh phanh phanh dập đầu trên đất, hai mắt sớm đã xích hồng.
- Sư tôn, đồ nhi nhớ kỹ, đồ nhi cái gì đều nhớ.
Âm thanh Diệp Thu khàn khàn, rơi lệ không ngừng, quát:
- Đồ nhi nhớ kỹ, năm đó bị lão hồ ly Huyền Không sơn hạ độc, không cách nào cứu chữa, là sư tôn dùng huyết nhục bản thân, chế biến thành đan, để chữa thương khử độc cho đệ mà, nhị sư tôn càng một người lao vào Huyền Không sơn, chém giết lão độc vật kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận