Vô Thượng Thần Đế

Chương 207: Song Song Nhập Hồ (2)

- Đây không phải còn có ngươi sao?
Mục Vân lột ra quả quýt đặt trên mặt bàn, ăn một miếng, híp mắt nói:
- Ngươi chính là tộc trưởng Mục gia, Mục Thanh Vũ ngươi giúp Mục gia từ gia tộc nhất lưu, phát triển đến một trong năm đại gia tộc của Nam Vân Đế Quốc, có ngươi ở đây, ai dám chọc ta!
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi...
- Mà ai nói Cam lão sẽ chết?
Mục Vân không thèm để ý nói:
- Ta đã đáp ứng trị liệu cho Cam lão, hắn không chết được.
- Ngươi? Trị liệu cho Cam Kinh Vũ?
Dù Mục Thanh Vũ chính là tộc trưởng thì giờ phút này cũng cực kỳ rung động.
Cam Kinh Vũ chính là sư tôn của hai người Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn, chỉ việc bồi dưỡng được hai vị luyện đan sư thất tinh, đủ để nhìn ra, vị này đã từng là kỳ tài luyện đan.
Mục Vân lại nói, hắn sẽ trị liệu được cho Cam Kinh Vũ?
- Hả? Làm sao vậy?
Mục Vân phun ra hai hạt quýt, dạo bước qua lại thầm nghĩ:
- Lão già kia gặp được ta, mệnh không đến tuyệt lộ, Mục lão phụ thân, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây.
- Đúng rồi, nhắc nhở một chút, quả quýt này thật là chua, đặt ở đại sảnh, không phải mất mặt sao?
Vừa dứt lời, Mục Vân chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã đi ra khỏi đại điện.
Nhìn bóng người Mục Vân rời khỏi, Mục Thanh Vũ chỉ biết cười khổ.
- Đại ca, đứa nhỏ Mục Vân này, thật sự đã thay đổi!
Đột nhiên, bên cạnh Mục Thanh Vũ vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người, chính là Mục Lâm Thần.
- Ừm, che giấu mười năm, một buổi hóa long, bay thẳng cửu thiên, tiểu tử này, cả ngày nhìn qua cà lơ phất phơ, thế nhưng ta biết, bây giờ tại Lôi Phong viện, nó làm ăn cũng không tệ, sơ cấp cửu ban, vận khí của tiểu tử này thật đúng là tốt, từng thiên tài bị hắn phát hiện!
- Bây giờ đại ca còn tưởng rằng là vận khí của hắn sao?
Mục Lâm Thần không thể phủ nhận, khẽ cười nói:
- Tiêu Khánh Dư kia ngu dại gần bảy năm, thế nhưng có ai có thể phát hiện trong cơ thể hắn có mang hồn phách thánh thú không? Còn có linh hỏa của Tô Hân Nhiên, gần đây, hành trưởng Tô thị thương hội đã chạy tới Mục gia thương hội chúng ta mấy lần, ra hiệu hợp tác.
- Mặc dù thực lực tổng hợp của Tô thị thương hội hơi kém ngũ đại gia tộc, thế nhưng thủ đoạn kinh thương của phụ thân Tô Hân Nhiên này chính là nhất lưu.
- Ồ? Nếu theo ngươi nói như vậy, tiểu tử này đều đã có an bài trước rồi?
- Hiện tại ta còn không dám kết luận!
Mục Lâm Thần khẽ lắc đầu:
- Nhưng lần trước, đối mặt Hoàng Thương Kha, Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, tiểu tử này cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng lại không sợ chút nào, thậm chí lúc bị Tần Á lão quỷ công kích thì cũng có thể thản nhiên ứng đối, quả thực khiến ta kinh ngạc.
- Ừm, đứa nhỏ này, trước đó tiếp nhận quá nhiều cực khổ, hiện tại, nhìn qua còn già hơn ta.
Vừa nói ở đây, Mục Thanh Vũ khẽ thở một hơi.
- Mục Vân hai mươi tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân, lúc này, có lẽ hắn đã gánh vác quá nhiều.
- Ta đã thua thiệt hắn...
Nghe thấy đại ca của mình nói vậy, Mục Lâm Thần thở dài một tiếng.
Cái này hắn, là hắn, hay là nàng, Mục Lâm Thần không phân biệt được.
Trở lại trong tiểu viện của mình, Lâm Hiền Ngọc rất có trách nhiệm đứng ở ngoài cửa viện, như một cây trường thương, nghiêm túc thận trọng.
Mà trong tiểu viện, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương canh giữ ở cửa phòng, chờ đợi Mục Vân.
- Ta muốn tắm rửa!
- Vâng!
Mục Vân phân phó một câu, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương nhẹ gật đầu, bắt đầu chuẩn bị nước nóng, khăn mặt và một loạt vật dụng.
Không bao lâu, trong phòng tắm bốc hơi nước nóng, Mục Vân cởi sạch y phục trên người, thư phục tiến vào trong ao, híp lại hai mắt.
Soạt...
Chỉ là, Mục Vân vừa tiến vào trong ao, tiếng nước chảy vang lên, hai đôi ngọc thủ đã chạm vào bả vai hắn.
- Làm gì vậy?
Mở hai mắt ra, Mục Vân giật mình đứng dậy, nhìn hai người trước mắt, trợn mắt hốc mồm.
Giờ phút này, váy dài thanh sắc trên người hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương đã không còn, sắc mặt đỏ lên, nửa cong trong ao, một trái một phải, sắc mặt xinh đẹp hồng.
Dưới hơi nước mờ mịt, thân thể tuyết trắng của hai người tản ra một tia hồng nhuận, nhìn qua như là thỏ khôn xuất lồng.
Nhất là hai đóa phấn nộn đáng yêu tô điểm trước ngực hai tỷ muội, dáng người rất tuyệt, không khí rất tuyệt, hoa tỷ muội rất tuyệt.
Chỉ là, duy nhất không thích hợp chính là, biểu lộ của hai người.
- Khởi bẩm thiếu tộc trưởng, hầu hạ thiếu tộc trưởng tắm rửa cũng là chuyện hai tỷ muội ta nên làm!
Thời khắc này, trên mặt Thanh Trĩ chỉ có thẹn thùng, lại không có phiền chán.
Sau khi bị Mục Thanh Vũ giáo huấn, nàng hiểu rõ, bản thân chỉ là cận vệ, Mục Vân chính là trời của tỷ muội các nàng, toàn bộ yêu cầu của Mục Vân, bọn nàng chỉ cần làm theo là được.
- Hầu hạ tắm rửa, cũng không cần cởi hết y phục chứ?
Mục Vân khoát tay, nói:
- Mau mặc vào đi!
Hai tỷ muội nhìn vào mắt nhau, mặc hai thiếp thân sa y bên cạnh lên người.
Chỉ là, thiếp thân sa y như ẩn như hiện, quả thực muốn mạng già của Mục Vân.
Nhị đệ dưới hông đã sớm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hận không thể có hơn hai đạo hồng câu.
Ngồi xổm người xuống, che giấu bối rối của mình, Mục Vân ho khan nói:
- Các ngươi... Được rồi, hầu hạ liền hầu hạ đi.
Hai mắt nhắm lại, liều mạng khiến của mình trấn định lại.
Mục Vân lo lắng, lại nhìn nữa thì không chừng hai mắt của sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Mặc dù hắn tự nhận mình cũng không phải Thánh Nhân quân tử gì, thế nhưng hai người Thanh Trĩ Thanh Sương này rõ ràng chỉ là phụng mệnh làm việc, loại tình huống này xảy ra quan hệ với hai người, còn không bằng mình tới thanh lâu khoái hoạt.
Nhìn thấy Mục Vân cũng không làm ra chuyện điên cuồng gì, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương rõ ràng sững sờ.
Đáy lòng thở dài một hơi, nhưng cũng có phần thất vọng.
Nếu Mục Vân liều lĩnh xông lại, bọn nàng thật đúng là không biết nên làm thế nào, thế nhưng Mục Vân thờ ơ, chẳng lẽ mỹ lệ của tỷ muội bọn nàng không đủ để hấp dẫn Mục Vân?
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương vẫn dựa vào tới, tay ngọc cầm lấy khăn tắm, lau sạch cơ thể cho Mục Vân.
Cảm nhận được trên người mình bị bàn tay mềm nhẵn của hai tỷ muội nhẹ phẩy qua, hơi vừa mở mắt đã nhìn thấy thân thể của hai tỷ muội che dấu sau lớp sa y ướt đẫm, cả người Mục Vân đỏ bừng.
- Hắn, quả thực là tự tìm cho mình chịu tội!
Lão nhị sớm đã là bày ra xu thế bạo tạc, những Mục Vân vẫn đánh mặt sưng chứa Bàn Tử.
- Lúc này, nên cầm thú thì cầm thú, Mục Vân, kiếp trước ngươi chính là Tiên Vương, chỉ là hai tiểu nữ tử đã để ngươi chật vật như thế?
Giờ phút này, trong đầu Mục Vân xuất hiện hai tiểu nhân không ngừng đấu tranh.
- Lên đi, hai tỷ muội, ngẫm lại đều thoải mái lật trời!
- Cái gì? Chút lực khắc chế này cũng không có? Vị hôn thê của ngươi vẫn còn không rõ tung tích!
Giãy dụa thật lâu, cuối cùng, Mục Vân vẫn thành thật ngồi, hưởng thụ hai tỷ muội hầu hạ.
- Thiếu tộc trưởng, có phải ngươi không thoải mái chỗ nào hay không?
Nhìn thấy cơ thể Mục Vân đỏ bừng, Thanh Sương ngẩng đầu lên, dò hỏi.
- Không, không, rất dễ chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận