Vô Thượng Thần Đế

Chương 835: Vô Sỉ

Từng bước tiến lên phía mình cảm giác, trên đường đi, Mục Vân dựa vào từng kiến trúc bên trong, che chắn thân hình của mình.
Tránh thoát từng người Cửu Hàn thiên cung cùng Huyền Nguyệt thánh địa.
Cũng may bên trong toàn bộ cung điện cũng không phải loại khắp nơi đều là từng gian cao phòng đại viện, ngược lại đều là nhà tranh thấp bé, mà đưa mắt nhìn lại, Tiên khí tiêu tán, lộ ra từng mảnh từng mảnh bãi cỏ, chỉ là những cỏ dại kia cao hơn hai thước, người đi ở trong đó, trừ phi khoảng cách vô cùng gần, nếu không căn bản không có khả năng phát hiện.
Mục Vân bằng vào long châu che dấu khí tức, lại mượn nhờ cỏ hoang che chắn tầm mắt mọi người, tiến vào chỗ sâu nhất.
Một đường đi tới, không có bất kỳ dị thường gì.
Bóng dáng Mục Vân xuất hiện bên cạnh một tòa nhà tranh nhìn tương đối cao duy nhất, đứng tại bên cạnh phần mộ.
Phần mộ trước mắt chỉ là phần mộ sơn dã phổ thông, không có bất kỳ khác biệt gì.
Mà phía trên mộ bia, một chữ không có, trống rỗng.
Mục Vân biết nên làm như thế nào.
Đi ra phía trước, nhỏ xuống một giọt tinh huyết, phía trên mộ bia dần dần phát sinh run rẩy.
Mà ngay sau đó, bên trong toàn bộ cung điện sôi trào rung động mãnh liệt, bắt đầu dần dần truyền ra.
Phía trên mộ bia không có chữ, bắt đầu xuất hiện từng văn tự tối nghĩa, dần dần truyền xuống dưới.
Trong đầu Mục Vân trong khoảnh khắc xuất hiện một đống chữ lớn.
Những chữ kia cuối cùng tạo thành từng đoạn lời nói.
Mà xếp thành bốn chữ, chính là Bất Diệt Huyết Điển.
- Quả nhiên lại là Bất Diệt Huyết Điển.
Bên trong não hải Mục Vân thêm ra một đoạn ký ức, trong lòng càng âm thầm rung động.
Cái này thật sự quá kỳ quặc.
- Khâu Nhân sư huynh, ta nhìn một mảnh hoang nguyên nơi này, khẳng định là có ai đó thiết trí đại trận phía trên hoang nguyên này mê hoặc chúng ta.
Ngay tại giờ phút này, một tiếng nói từ xa mà đến gần, yếu ớt truyền vào đến trong lỗ tai Mục Vân.
- Đừng nói nhảm, tìm cho kỹ đi.
Người nói tiếng này, Mục Vân ngược lại đã nghe qua.
Hàn Khâu Nhân!
Hàn Khâu Nhân ngoài miệng quát lớn:
- Phó cung chủ có lệnh, ngươi cũng muốn chống lại? Hảo hảo tìm, tuyệt đối không thể để lọt bảo bối gì cho người Huyền Nguyệt thánh địa chiếm tiện nghi.
- Vâng!
Dần dần, mấy tên đệ tử Cửu Hàn thiên cung đi theo bên cạnh Hàn Khâu Nhân bắt đầu điều tra.
Trong lúc mọi người chạy tới chạy lui điều tra, kia Hàn Khâu Nhân tựa hồ đứng tại chỗ, cùng một đệ tử trò chuyện giết thì giờ.
- Huyền Nguyệt thánh địa, mỹ nữ tầng tầng lớp lớp, vừa rồi nhìn thấy những mỹ nữ này, lòng ta nhịn không được nóng lên.
Hàn Khâu Nhân nhịn không được nói:
- Thật ra võ giả giống chúng ta, tâm trí cấm dục, vốn vô cùng kiên định, nữ nhân, bất quá là công cụ phát tiết, chỉ là không biết vì sao, nhìn thấy những cô gái Huyền Nguyệt thánh địa, lão tử vẫn nhịn không được muốn bắn mộ pháo.
Nói xong, thân thể Hàn Khâu Nhân run động, khắp khuôn mặt là một bộ dáng khát vọng.
- Khâu Nhân sư huynh, nhất là thiếu thánh nữ Tiêu Doãn Nhi kia, dáng người, dung mạo, có thể so với vị thê tử Tần Mộng Dao kia của Mục Vân, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, đều đẹp đến mức tận cùng, quan trọng nhất là, khí chất cao quý.
- Ngươi cho rằng lão tử không biết.
Hàn Khâu Nhân lạnh lùng nói:
- Mục Vân hỗn đản kia, ba nữ nhân, một cao quý băng lãnh, Băng Hoàng Thần Phách, một vô cùng thanh thuần, tiếng nói ngọt ngào, còn có một người lại là như là thanh liên thánh khiết, càng mang theo một tia hoạt bát, chậc chậc... Ba người nữ nhân này ở trên cùng một cái giường, cho dù cả một đời không xuống giường, lão tử cũng nguyện ý.
- Ta cũng nguyện ý!
- Ngươi nguyện ý cái rắm chó!
Hàn Khâu Nhân giận mắng một tiếng nói:
- Bất quá đáng tiếc Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã đều bị Mục Vân xuống tay, ta đoán chừng Tiêu Doãn Nhi cũng bị hạ thủ, đáng tiếc.
- Hắc hắc, Khâu Nhân sư huynh, xuống tay mới có ý tứ, những chim non kia rất khó quản giáo.
- Ha ha, nói đúng, xuống tay với hoa đã có chủ mới có ý tứ.
Hàn Khâu Nhân cười ha ha, ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt, nói:
- Lần này Cửu Hàn thiên cung chúng ta liên hợp các đại thế lực chuẩn bị tiến hành một lần kế hoạch lớn, Mục Vân kia, hẳn phải chết không nghi ngờ! Tần Mộng Dao, cung chủ khẳng định mang về với tư cách đỉnh lô, rút ra thần phách, mà Vương Tâm Nhã, đoán chừng Vạn Trận tông cũng sẽ không bỏ mặc, Tiêu Doãn Nhi, càng là thiếu thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa, giết, khẳng định không thể giết, thế nhưng chơi đùa, vẫn không có vấn đề, nhất Tần Mộng Dao, mang thay ba năm, không có sinh con, ta ngược lại muốn nhìn một chút, trong bụng của nàng mang cái gì.
- Chơi? Chơi rất vui nhỉ?
Hàn Khâu Nhân vừa dứt lời, một bóng người như điện chớp giết ra.
Một bóng người mang theo tốc độ cực nhanh, mà chỉ cách sau lưng Hàn Khâu Nhân mấy chục mét.
Khoảng cách ngắn ngủi như vậy, dù là Khâu Nhân là Vũ Tiên cảnh thất trọng, Nguyên Anh cảnh giới, thế nhưng công kích đột ngột tới, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị, cũng để hắn vội vàng không kịp chuẩn bị.
Thổi phù một tiếng vang lên, toàn bộ cánh tay phải của Hàn Khâu Nhân bị Mục Vân chém xuống một kiếm.
Mà một kiếm kia chính là Hư Tiên khí Khổ Tình Kiếm.
Thời điểm chém xuống một kiếm, phía trên trường kiếm xuất hiện một đạo hỏa diễm màu đen, thiêu đốt vết thương thành vết sẹo.
Đây hết thảy chỉ là trong nháy mắt câu nói kia vang lên.
Hàn Khâu Nhân đánh mất cánh tay phải, vừa định khôi phục, thế nhưng lại phát hiện miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn từ tận sâu trong linh hồn.
Loại đau đớn kia để sắc mặt Hàn Khâu Nhân trắng bệch.
Vũ Tiên cảnh thất trọng, hắn đương nhiên là thân thể bất tử, cho dù cánh tay bị chém đứt, nhưng vẫn có thể lần nữa nối liền.
Thế nhưng trong nháy mắt Mục Vân đánh ra một kiếm chém xuống cánh tay, cũng tiện thể đánh cánh tay hắn gãy mất thành mảnh nhỏ.
Đáng hận hơn là, Mục Vân thế mà dùng thiên hỏa phong bế chỗ vết thương của cánh tay mình, ngay cả một giọt máu tươi cũng không kịp rơi xuống.
- Đáng chết.
Cảm nhận được cánh tay của mình truyền đến thống khổ, Hàn Khâu Nhân như lâm đại địch nhìn Mục Vân.
- Đáng chết?
Mục Vân cằm chặt trường kiếm, một kiếm giết ra, đinh đinh đang đang kiếm khí xông ra, đệ tử đứng bên cạnh Hàn Khâu Nhân hét thảm một tiếng, ngã xuống đất bỏ mình.
Chỉ là Vũ Tiên cảnh nhị trọng, hắn căn bản lười nhìn.
- Hàn Khâu Nhân, ba thê tử của ta từng người đều mỹ mạo như hoa, nhưng đó là nữ nhân của lão tử, mắc mớ gì tới ngươi?
Mục Vân nghe được lời Hàn Khâu Nhân nói vừa rồi, đáy lòng nôn nôn nóng nóng, cho nên dần dần tới gần Hàn Khâu Nhân, chuẩn bị một kích đánh giết.
Nhưng Hàn Khâu Nhân cũng là cường giả tu luyện mấy trăm năm, một kiếm đi qua, cũng không có muốn tính mệnh Hàn Khâu Nhân, bất quá chặt xuống một đầu cánh tay của hắn, đã đủ.
- Hừ, đánh lén có gì tài ba, có bản lĩnh chính diện đánh cùng ta.
- Tốt, hiện tại chính diện đánh với ngươi.
Mục Vân vung lên trường kiếm, khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi...
Gặp qua vô sỉ, nhưng Hàn Khâu Nhân chưa từng gặp qua vô sỉ như Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận