Vô Thượng Thần Đế

Chương 238: Liên Quan Gì Tới Ngươi

Trường thương quét qua, một đạo rồng rống, phát ra từ trong trường thương
Ầm...
Răng rắc răng rắc!
Sau một khắc, thân thể Thích Doãn bị một thương quét bay, dọc theo đường bay, âm thanh xương sườn đứt gãy, răng rắc răng rắc vang lên, nương theo đó là tiếng kêu thảm của Thích Doãn như heo bị làm thịt, khiến da đầu người ta run lên.
Tranh tài đến một bước này, toàn bộ lớp mười một, ngay cả Kha Trạch Minh đều không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Tên kia đến cùng biến thái như thế nào? Có thể nuôi ra một đám biến thái như vậy!
Kha Trạch Minh vô lực khoát tay áo:
- Các ngươi... Ai nguyện ý trận tiếp theo lên?
Đến thời khắc này, hắn đã không còn chờ đợi thắng lợi, chỉ là hi vọng, có thể thua khó coi một chút.
Chỉ là bốn người còn lại sau lưng Kha Trạch Minh, bước chân nhất trí lui lại một bước, sợ bị gọi tên.
- Nhìn chút tiền đồ này của các ngươi, Thăng Ngự, ngươi lên!
Kha Trạch Minh tùy tiện chỉ vào một học viên, ra lệnh.
- Kha đạo sư, ta...
- Đừng nói nhảm, để ngươi lên, thì ngươi lên!
Kha Trạch Minh trừng mắt.
Ba người còn lại đều là thở dài một hơi.
Thăng Ngự một bước tiến lên, nhìn Tiêu Khánh Dư đối diện cười tủm tỉm đi tới, hai chân đều đang run rẩy.
Không phải hắn khoa trương, mà là thực sự đang sợ!
Phía trước ba tên kia đều là quái vật, ai biết gia hỏa này, đến cùng lại sẽ xuất ra thủ đoạn gì.
- Tại hạ Tiêu Khánh Dư!
- Ha ha... Thăng Ngự!
Tranh tài bắt đầu!
Thăng Ngự tiện tay cởi ra song kiếm, nắm chặt trên hai tay, hắn vốn là người dùng kiếm.
Tiêu Khánh Dư thấy Thăng Ngự xuất ra trường kiếm, lễ phép nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
- A? Tốt... Xong rồi!
Thăng Ngự gập ghềnh nói.
- Được!
Lời nói vừa rơi xuống, Tiêu Khánh Dư triển khai hai tay.
Oanh...
Trong tí tách, một đầu Hỏa xà, bay ra từ giữa hai tay Tiêu Khánh Dư.
Đinh đương...
Ngay sau đó, trước mặt Thăng Ngự, toàn thân cháy đen, trên tóc bốc khói lên, hai kiếm đinh đương đinh đương, rơi xuống đất, triệt để mắt trợn tròn.
- Làm cái gì vậy!
Kha Trạch Minh thấy cảnh này, hắn cũng khó có thể tin.
Kiếm thuật cao siêu, thân pháp quỷ dị, thương pháp bá đạo, hiện tại lại xuất hiện một tên biết phun lửa...
Trận thứ tư, lớp chín thắng!
Phán định một tiếng rơi xuống, lớp mười một khiêu chiến lớp chín , triệt để thất bại, bốn trận đều bị lớp chín phong sát, lớp mười một triệt để dừng bước.
- Tiếp theo, bắt đầu là trận so tài giữa đạo sư!
Nương theo âm thanh của đạo sư làm trọng tài vang lên, trên mặt Kha Trạch Minh lộ ra vẻ giận, hùng hổ đi đến lôi đài.
Một bên khác, sắc mặt Mục Vân hơi có vẻ trắng nõn, dạo bước lên đài.
- Hừ, Mục Vân, mặc dù học sinh Kha Trạch Minh ta không bằng ngươi, thế nhưng Kha Trạch Minh ta là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mở huyệt Quan Nguyên, đối phó với ngươi, ta vẫn có nắm chắc.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân nhíu mày, cười nhạt nói.
- Ngươi...
Chỉ là, bực biểu lộ này, đặt trong mắt Kha Trạch Minh, lại là khiêu khích chân chính.
Mục Vân mới lười nhác quản hắn nghĩ như thế nào.
- Mục đạo sư, cố lên, chúng ta thắng đẹp như vậy, ngài cũng không thể kéo chúng ta lui lại.
- Đúng vậy, một chiêu đánh thắng kẻ chỉ huy của địch!
- Đúng, để những tên xem thường lớp chín chúng ta ngậm miệng lại!
Nghe được học viên lớp chín dưới đài la lên, Mục Vân lắc đầu cười khổ.
Chỉ là, trong đám người, Vương Hinh Vũ, Lâm Hiền Ngọc, Mục Phong Hành ba người lại cau mày.
Dưới đáy lòng bọn hắn hiểu rõ, trước đó Mục Vân bị thương, cưỡng ép thôi động võ kỹ vượt cảnh giới, công pháp, nhẹ thì, tĩnh mạch bị hao tổn, nặng thì, tinh thần hỗn loạn, nghiêm trọng sẽ là chết bất cứ lúc nào.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vô luận là võ kỹ hay công pháp đều có phân chia cấp bậc rõ ràng.
Võ kỹ phân chia là hoàng giai, huyền giai, địa giai, thiên giai, đều có nguyên nhân có căn cứ, cũng không thể dùng lung tung.
Mà Mục Vân dùng cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, thôi động thân pháp bí tịch mà võ giả Linh Huyệt cảnh bát trọng mới có thể phát động, chính là làm ẩu, mà hành động này chỉ vì một khả năng, khả năng là học viên của hắn gặp nguy hiểm!
- Mục Vân, ta sẽ thắng ngươi!
Để một lớp vừa mới tấn thăng lên thành lớp cao cấp đánh thắng học viên của hắn, trên mặt Kha Trạch Minh đã đỏ đến không nhịn được, hiện tại nếu lại thua Mục Vân, vậy thì hắn càng thêm mất mặt xấu hổ.
Kha Trạch Minh quát khẽ một tiếng, phóng tới Mục Vân.
Hắn vốn là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, cảnh giới hay võ kỹ đều nhờ vào cơ duyên, có thể trở thành chủ nhiệm đạo sư cao cấp, đầu tiên, chính là thực lực hiếu thắng.
Lớp mười một ra trận toàn thua, hắn làm đạo sư, hiện tại chính là muốn lấy lại mặt mũi, nhất định phải thắng so tài đạo sư.
Cho tới nay, Mục Vân dạy bảo học viên rất lợi hại, nhưng bản thân Mục Vân không có chói mắt như vậy!
- Mục đạo sư, xin chỉ giáo!
- Được!
Được?
Kha Trạch Minh nghe được Mục Vân trả lời, kém chút một hơi phun ra một ngụm máu, đây cũng là quá không muốn mặt, hắn chỉ là miệng khách khí nói, Mục Vân thật đúng là muốn chỉ giáo hắn!
Keng...
Một tiếng leng keng vang lên, trong tay Kha Trạch Minh xuất hiện một cây rìu dài cỡ cánh tay, cán rìu dài cỡ cánh tay, kích thước rìu lớn chừng bàn tay, toàn thân đen nhánh, nhìn trông rất tinh xảo.
- Nha, lão Kha thật đúng là xuất hết bản lĩnh, huyền khí trung phẩm đều lấy ra.
Chủ nhiệm đạo sư lớp mười Hướng Hâm cười nói.
Thua bởi lớp mười một, hắn cũng không buồn rầu, lớp mười một thật sự lợi hại hơn không ít so với lớp mười của hắn, thua, hắn không lời nào để nói.
Mà bây giờ, nhìn thấy Kha Trạch Minh xuất ra bản lĩnh thật sự, hắn càng cảm thấy rất hứng thú.
- Giết!
Nâng lên cánh tay, một cỗ sát khí ầm vang mà ra, Kha Trạch Minh vút qua phóng tới Mục Vân.
Mặc dù chưa bao giờ thấy qua Mục Vân ra tay, nên từ trong đáy lòng hắn luôn khinh thường Mục Vân, nhưng trận này thắng lợi, là hắn nhất định phải lấy được, cho nên nhất định phải trăm phần trăm chiến thắng!
- Vũ Long Cầm Trảo Thủ!
Mục Vân thấy Kha Trạch Minh vọt tới, thân ảnh hắn trở tay một chưởng, hư ảo chưởng ảnh, một chưởng chụp vào Kha Trạch Minh.
Phanh...
Đông...
Hai âm thanh vang lên, vị trí Mục Vân và Kha Trạch Minh, chuyển đổi cho nhau, mỗi người xuất hiện ở đối diện đối phương.
Chỉ là, cảnh tượng lại hoàn toàn đảo ngược.
Cây rìu nhỏ trong tay Kha Trạch Minh, đã xuất hiện trong tay Mục Vân.
Kha Trạch Minh bị đoạt binh khí, thẹn quá, sắc mặt hắn đỏ lên, một câu cũng nói không nên lời.
- Đã nhường!
Mục Vân trao lại búa nhỏ trong tay cho Kha Trạch Minh, mỉm cười nói.
Kết thúc rồi?
Mới một chiêu, đã kết thúc rồi?
Lớp mười một khiêu chiến lớp chín, trận này thắng cũng quá dễ dàng!
Mà thấy cảnh này, chủ nhiệm đạo sư lớp tám - Mạnh Trạch Vũ, chủ nhiệm đạo sư lớp mười - Cố Tân Vũ, hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Sau đó, Mục Vân dẫn đầu lớp chín, sẽ khiêu chiến lớp học của bọn hắn.
Sau trận tranh tài vừa rồi, các học viên trên võ trường cũng trở nên rối loạn lên, không ngừng nghị luận mọi việc vừa rồi diễn ra.
Cùng lúc đó, biên giới võ trường, mấy thân ảnh đứng thẳng, nhìn trận tranh tài tiến hành ở xa xa.
- Lớp chín cao cấp, Tiêu Doãn Nhi, đây chính là lớp mà hôn phu kia của ngươi dẫn dắt?
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận