Vô Thượng Thần Đế

Chương 3552: Chiến Thi Vô Mệnh

- Đa tạ.
Mục Vân mỉm cười, quả nhiên vô luận ở địa phương nào, tiền đều dùng tốt nhất.
Hắn lướt qua khe cửa, ra khỏi thành, nội tâm kích động vạn phần, thật muốn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng một phen.
- Thi Vô Vân, ngươi muốn chạy đi đâu.
Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía sau.
Mục Vân chấn động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, bay tới.
Là Thi Vô Mệnh.
Thi Vô Mệnh còn chưa không phục đến đỉnh phong, nhưng khí thế cả người, không có chút suy giảm nào, còn hung mãnh hơn so với trước kia.
Xuy...
Hắn điểm ra một chỉ, bắn ra một đạo hắc mang.
Hắc mang như tên, đánh xuyên qua cổ họng đệ tử giữ cửa, hai viên Kim Nguyên Châu trong tay người nọ cũng rơi xuống đất, nhưng bên cạnh không có ai dám đi qua cướp đoạt, bởi vì, có những loại tiền là không thể lấy, cầm sẽ mất mạng.
Hiện tại Thi Vô Mệnh đã thăng cấp đến Thánh Nhân trung vị, khí tức mênh mông vô biên, quả thực vô pháp vô thiên, cường đại đến vô địch, hắn vừa xuất hiện, thiên địa đều phải biến sắc, lúc đầu bầu trời trong vắt, giờ mây đen sương mù, đen sâu một mảnh, làm cho người ta hít thở không thông.
Mục Vân không do dự, nhanh chóng rời đi.
Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng tranh, một tấm gương bằng đồng thật lớn, đột nhiên ngang trời mà đến, rơi vào trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn.
Gương đồng này, chỉ có nửa mảnh, tản mát ra khí tức thiên đạo mênh mông mênh mông, chính khí nhộn nhạo, mênh mông mênh mông, Mục Vân nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhất thời có loại cảm giác nhỏ bé.
Thiên Nguyên Kính.
Đây là Thiên Nguyên Kính.
Mục Vân cho dù chưa từng gặp qua Thiên Nguyên Kính, cũng có thể đoán ra, nửa tấm gương đồng này, chính là Thiên Nguyên Kính.
Tam nguyên bí bảo, thiên nguyên kính, địa nguyên thư, nhân nguyên bút, Thiên Nguyên Kính có uy lực của thiên đạo.
- Thiên Hành Kiện, quân tử tự cường...
Tiếng Thi Vô Mệnh, từ từ vang lên.
- Ta hôm nay, phải lấy tính mạng ngươi, Huyết Tế Thiên Nguyên Kính.
Ánh mắt Thi Vô Mệnh lộ ra sát khí, nửa mảnh Thiên Nguyên Kính này, là cửu tử nhất sinh đoạt về, giờ khắc này, chính là thời khắc thể hiện uy lực của Thiên Nguyên kính.
- Chính Nguyên chính tông, thiên đạo huyền bí, hàng lâm.
Hai tay Thi Vô Mệnh bóp quyết, trên Thiên Nguyên kính toát ra từng chùm tinh mang chói mắt, hướng Mục Vân bắn đi.
Những tinh mang này, ẩn chứa khí tức thiên đạo, giống như có thể xuyên thấu Tinh Hà, từng đợt phá tan, xé rách, khí tức huyết lục sát phạt, hiện tại kinh thiên mà lên.
- Không tốt! Mau lấy ra tước thần phiến!
Quy Nhất lớn tiếng hô.
Mục Vân cũng không chần chờ, gật gật đầu, xuất ra Tước Thần Phiến.
Một cây quạt giấy trắng xoay tròn, tản mát ra ánh sáng hỏa diễm đen kịt như mực, tinh mang phá sát, lúc này bị Tước Thần Phiến cứng rắn khó khăn ngăn cản được.
Mà tinh mang còn sót lại, chiếu ra xung quanh, dẫn đến phá hư kinh khủng, cây cối rừng rậm phụ cận, trong nháy mắt thiêu đốt, rất nhanh hóa thành tro tàn than cốc.
Tường thành Thi Hoàng thành bị kính quang tinh mang trùng kích, gạch đá trên tường giống như đậu hũ, vô thanh vô tức hòa tan rơi xuống.
Trong lòng Mục Vân hoảng sợ một trận, nếu như không phải có Tước Thần Phiến ngăn cản, chỉ sợ hắn đã hình thần câu diệt.
Thanh Tước Thần Phiến này là pháp bảo mà mẫu thân hắn cho hắn, chính là bí bảo truyền thừa của Cửu U Chu Tước tộc, có được bất tử hỏa chi uy, hiện tại Mục Vân tế ra, lại có thể ngăn cản Thiên Nguyên Kính trùng kích, có thể tưởng tượng được Tước Thần Phiến lợi hại.
Nếu không phải là hắn hiểu biết không đủ thấu triệt, dựa vào Tước Thần Phiến chém giết Thi Vô Mệnh, cũng không phải không có khả năng.
- Cái gì?
Thi Vô Mệnh chấn động, nhìn thấy cây Tước Thần Phiến này của Mục Vân, hắn tỉnh ngộ.
- Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi! ngươi là Mục Vân, Mục Vân.
Thi Vô Mệnh lớn tiếng kêu to, triệt để bừng tỉnh.
Mục Vân nở nụ cười một chút, cũng không ngụy trang nữa, lộ ra bộ mặt thật sự của mình.
- Quả nhiên là ngươi, ngươi gian tế này, ngươi trộm ngũ long luân, muốn làm gì.
Thi Vô Mệnh chỉ vào Mục Vân, lớn tiếng mắng chửi.
Mục Vân cười nói:
- Ha ha, Ngũ Long Luân này, là pháp bảo của Ngọc Thiềmt Trai, Thực Thi Thú tộc các ngươi không biết xấu hổ, trộm pháp bảo của người khác, hiện tại còn trách ta, ta chỉ lấy đồ trả về nguyên chủ mà thôi.
- Tiểu tử thối, trước mắt ta, ngươi cũng muốn chạy? Chết cho ta.
Thi Vô Mệnh quát lớn một tiếng, bàn tay to vung ra, cả một bàn tay, biến thành cốt trảo, che khuất bầu trời.
Rắc.
Dưới chân Mục Vân, xuất hiện từng sợi bạch cốt tráng kiện, những bạch cốt này, hình thành lồng giam, gắt gao vây khốn hắn.
- Bạch Cốt Lao Lồng.
Thi Vô Mệnh sắc mặt âm trầm, dùng bạch cốt lao lồng, vây khốn Mục Vân.
Hắn hiện tại dùng tám lực thành công, thi triển ra bạch cốt lao lồng, phi thường kiên cố, Mục Vân trong khoảng thời gian ngắn, cũng tránh không thoát.
- Thi Hoàng Bá Thể Quyết, chuyển đầu tiên, mở ra.
Mục Vân không do dự, mở ra Thi Hoàng Bá Thể quyết chuyển đầu tiên, ma khí màu đen phô thiên cái địa, cuồn cuộn mà đến, quanh quẩn thân thể hắn, hắn khoác lên một bộ thi hoàng quỷ bào, cả người giống như quỷ vương chúa tể địa ngục.
Răng rắc.
Thân thể Mục Vân mãnh liệt chuyển động, toàn bộ bạch cốt lao lồng, triệt để nát bấy, mảnh bạch cốt đầy trời, bay loạn khắp nơi, xuy xuy rung động, thanh uy tráng lệ.
- Ngươi lại luyện thành Thi Hoàng Bá Thể Quyết.
Thi Vô Mệnh kinh ngạc một trận, phải biết rằng, bộ thánh quyết này là ngày hôm qua Thi Thiên Liệt ban thưởng cho Mục Vân, cũng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Mục Vân cư nhiên luyện thành Thi Hoàng Bá Thể Quyết.
Nhưng Thi Vô Mệnh lại không biết, Mục Vân đã sớm luyện thành, dựa vào phong ấn hấp thu Ngọc Nguyên Châu, hắn không tốn chút sức lực, đã tu luyện thành công, căn bản không cần vất vả.
- Vô dụng, ta là Thánh Nhân cao cao tại thượng, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Thi Vô Mệnh tỉnh táo lại, dù sao thực lực chênh lệch đặt ở chỗ này, hắn là cường giả Thánh Nhân trung vị cảnh, tu vi lợi hại hơn so với Mục Vân rất nhiều.
- Bạch Cốt Bá Thể Quyết, khai.
Thi Vô Mệnh thi triển ra Bạch Cốt Bá Thể Quyết, toàn bộ thân thể hắn hóa thành một cỗ xương trắng khô lâu, thi khí vô tận hung diễm, từ trên người hắn bộc phát ra, cỏ cây xung quanh, dưới thi khí trên người hắn bao trùm, khô héo úa, hóa thành bụi bặm.
- Hôm nay để cho ngươi nhìn, Thánh Nhân cao thủ lợi hại.
Thi Vô Mệnh nhe răng cười, vuốt bạch cốt lao ra, hướng Mục Vân chộp tới.
Mục Vân vung ra một quyền, nghênh kích mà lên.
Phanh...
Quyền trảo đụng nhau, phát ra một trận kinh thiên động địa.
Thân thể hai người đều bất động, nhưng trong lúc bất chợt, Mục Vân cảm thấy có một cỗ ám kình, bỗng nhiên phá sát mà đến, xào một tiếng, xuyên thấu da thịt của hắn, xông vào trong phủ tạng, cắn nuốt một trận.
Oa...
Mục Vân há mồm phun ra máu tươi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhức một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận