Vô Thượng Thần Đế

Chương 418: Thất Chi Hào Ly

Trên người hắn, vết kiếm chồng chết, tiên huyết chảy ra.
Nhất là một vết kiếm trước ngực nhìn thấy mà giật mình, từ đùi đến bả vai, thật sâu bạch cốt đều lộ ra.
Mà để đám người kinh ngạc lại là, trên cổ hắn.
Ở nơi đó, một vết thương nhỏ xíu, đỏ tươi, tràn ra một tia tiên huyết, làm người ta kinh ngạc!
- Vẫn là ngươi lợi hại!
Mục Vân há miệng, vừa dứt lời, phun ra từng ngụm tiên huyết, theo tiên huyết kia còn có một chút nội tạng vỡ vụn.
Chỉ là, trường kiếm trong tay xuất hiện từng đạo khe nứt, Mục Vân gượng chống lấy chống trường kiếm, không để cho mình đổ xuống.
Mà đổi thành một bên, sờ sờ cổ, Bạch Trảm Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng vẫn y như cũ là một trận phát lạnh.
- Đã nói là không sử dụng lực lượng Hồn Đàn, chết cũng không cần, Bạch Trảm Phong, ngươi thật là đủ vô sỉ!
Mục Vân cười hắc hắc, lại oa oa phun tiên huyết.
- Ngươi...
Bạch Trảm Phong một câu cũng nói không nên lời.
Hắn không ngờ, kiếm thuật của Mục Vân lại cao siêu như vậy.
Thực lực của hắn áp chế ở cảnh giới Thông Thần thập trọng.
Trảm Long Kiếm trong tay hắn chính là địa khí cực phẩm, so với địa khí hạ phẩm Mục Vân đoạt lấy từ trong tay một vị trưởng lão nào đó thì lợi hại hơn không chỉ gấp mười lần.
Hắn với Mục Vân đều là kiếm thế viên mãn!
Thế nhưng cuối cùng, hắn kém chút bị Mục Vân một kiếm cắt cổ.
Nếu không phải trong một chớp mắt cuối cùng kia hắn vận dụng lực lượng Hồn Đàn, đánh bay Mục Vân thì hiện tại hắn đã là một thi thể.
Thế nhưng sao lại có thể như thế được!
Kiếm thế tương đương, hắn thực lực mạnh hơn Mục Vân, thần binh tốt hơn Mục Vân, duy nhất một chút chính là kiếm thuật!
Kiếm thuật của hắn, không sánh bằng Mục Vân.
Bạch Trảm Phong mất hết can đảm.
Hắn tự hỏi cả đời đi đến tình trạng như thế, kiếm thuật cao siêu, lĩnh ngộ kiếm thế, không người có thể địch, thế nhưng không ngờ, hắn lại bại trong tay một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Một trận chiến này, hắn thua, thua triệt để.
- Kiếm thuật của ngươi rất cường đại, cho dù cùng là viên mãn kiếm thế, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nếu như ta không phải Niết Bàn cảnh ngũ trọng, mà là Niết Bàn cảnh nhất trọng, chỉ sợ cũng chết ở dưới tay của ngươi.
Bạch Trảm Phong nói lời này, xuất phát từ chân tâm.
Hắn dùng cảnh giới Niết Bàn cảnh ngũ trọng, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, đánh lui Mục Vân, thế nhưng là cho dù như thế, trên cổ hắn vẫn lưu lại một vết kiếm.
Nếu như hắn là Niết Bàn cảnh nhất trọng, có thể một kiếm này có thể đẩy lui Mục Vân, nhưng bản thân hắn cũng là đầu rời khỏi thân thể.
- Hừ!
Thần sắc Mục Vân tái nhợt, nhưng vẫn quật cường nói:
- Thân là kiếm khách, không chú trọng hứa hẹn, kiếm thế của ngươi cũng chỉ tới đây mà thôi.
Ông...
Nghe đến lời này, Bạch Trảm Phong chỉ cảm thấy toàn bộ đầu của mình ông ông tác hưởng, hoàn toàn trống không.
Đúng vậy, thân là kiếm khách, giảng cứu chính là thẳng tiến không lùi, lòng không sợ hãi.
Ngày hôm nay, hắn sợ, hắn sợ hãi.
Vào thời khắc quan trọng nhất, hắn không chốn lại công kích của Mục Vân, vi phạm lời hứa của mình.
Thật ra, lúc ban đầu, hắn chính là không định không sử dụng Hồn Đàn.
Ba ba ba...
- Bạch tiền bối, ngươi làm rất tốt, tiếp theo, kẻ này cứ giao cho ta là được rồi, kẻ này gian trá, chính là địch nhân số một của Thánh Đan tông ta, giết hắn cũng không quá phận!
Thánh Tâm Duệ vỗ tay, một đường đi tới.
- Mục Vân, thời khắc này, ngươi chính là cành gãy lá úa, hiện tại, ngươi còn có thể đấu với ta sao?
Nhìn Mục Vân, Thánh Tâm Duệ sát cơ dạt dào.
Chỉ là, nhìn thấy Thánh Tâm Duệ kia một bước đi tới, Mục Vân cười khổ một tiếng, một tiếng đinh đương vang lên, trường kiếm tàn tạ không chịu nổi trong tay hắn rơi xuống, một đôi mắt nhìn Thánh Tâm Duệ.
- Có đảm lượng, ngươi cứ đến đi!
Bóng người Mục Vân còng xuống, đứng ở cách Thánh Tâm Duệ trăm thước, nhìn Thánh Tâm Duệ, không nhúc nhích.
Một đôi mắt kia mang theo khinh miệt, mang theo cao ngạo hắn vốn nên có!
Nhìn thấy Mục Vân đứng ở nơi đó, từ bỏ bất kỳ phản kháng gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó như thế, trong lòng Thánh Tâm Duệ đột nhiên sững sờ.
Chỉ là, một lát, Thánh Tâm Duệ đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích, nhìn thẳng Mục Vân.
Thế nhưng dần dần, Thánh Tâm Duệ phát hiện ánh mắt của hắn lại đang tránh né.
Hắn sợ hãi!
Đối mặt với một Mục Vân đã đi đến tuyệt lộ, hắn sợ hãi.
Mặc dù rất xấu hổ, thế nhưng Thánh Tâm Duệ lại bước không ra bước chân, chỉ là đứng ở nơi đó, nhìn Mục Vân.
Mà giờ khắc này, toàn bộ Thánh Đan tông sớm đã là xôn xao một mảnh.
Chỉ là một Mục Vân mà đã đánh bại Bạch Trảm Phong, hiện tại, ngay cả Thánh Tâm Duệ cũng sợ!
Kẻ này, thật sự là cường đại như thế sao?
Rầm rầm rầm...
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng oanh minh rầm rầm rầm vang lên, toàn bộ sơn mạch Thánh Đan tông một trận đất rung núi chuyển.
- Mục Vân kẻ này, khiêu khích uy nghiêm Thánh Đan tông ta, nên tru sát, hôm nay ta, tông chủ Thánh Đan tông - Thánh Vũ Dịch, khởi động Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận, tru sát kẻ này, dùng chính uy lực của Thánh Đan tông ta!
Tiếng oanh minh vang lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trên quảng trường.
Thánh Vũ Dịch!
Nhìn thấy tông chủ tự thân xuất mã, đám người lần nữa thở dài một hơi.
Tông chủ xuất mã, tất nhiên là có thể tru sát kẻ này.
- Khởi trận!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Thánh Vũ Dịch giơ lên, trong khoảnh khắc, xung quanh Thánh Đan tông, trong mười lầu các cao ngàn mét, từng đạo quang trụ bay thẳng lên trời.
Những quang trụ kia không ngừng bốc lên, đâm rách màn mây, thẳng tới chân trời.
Quang hoàn to trăm mét, thẳng tới bầu trời, mười đạo quang hoàn bày ra thần sắc thanh lam, thanh thế kinh người.
Mà ngay sau đó, mười đạo quang mang nháy mắt giống như đang tụ hợp trên bầu trời, lại là trực tiếp nhào xuống dưới.
Mười đạo quang trụ bay lên trên không, hạ xuống, một đại trận bất ngờ xuất hiện trên quảng trường.
Mà giờ khắc này, bên ngoài thân thể Mục Vân xuất hiện một đạo thanh lam quang, mười đạo quang trụ kia cuối cùng toàn bộ tụ tập đến trên người Mục Vân.
Cùng lúc đó, toàn bộ lầu cát và sơn mạch trong Thánh Đan tông, toàn bộ bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Kịch liệt run rẩy, gần như những cường giả Thông Thần cảnh cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại càng không cần phải nói những võ giả Linh Huyệt cảnh kia.
Thánh Đan tông, trong một gian tháp cao.
- Sư tôn, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tần Mộng Dao một thân váy dài màu băng lam, mày nhăn lại nói.
- Không có quan hệ gì với ngươi, hiện tại, ngươi đã đến thời khắc mấu chốt chú tạo đệ nhất tầng Hồn Đàn, Băng Hoàng Thần Phách của ngươi, vào lúc này sẽ sinh ra khí tức Băng Hoàng cực kì cường hãn, nhất định phải toàn tâm toàn ý, chuyện tông môn, từ trước đến nay không quan hệ với ngươi và ta!
- Ừm!
Tần Mộng Dao gật đầu nói:
- Sư tôn, vì chú tạo Hồn Đàn, ta đã chuẩn bị thời gian nửa năm, ngài đã đáp ứng ta, chỉ cần ta Hồn Đàn một phần, bước vào đến cảnh giới Niết Bàn nhất trọng, ngài sẽ để ta đi gặp Vân ca!
- Yên tâm, sư tôn đương nhiên sẽ không lừa ngươi!
Chỉ tiếc, ngươi không gặp được hắn!
Câu nói này, Tử Vũ Di nói ở trong lòng.
Băng Hoàng Thần Phách cường đại, võ giả vào lúc chú tạo Hồn Đàn, căn bản không cần bất luận thiên tài địa bảo gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận