Vô Thượng Thần Đế

Chương 1581: Ta làm sao không dám (2)

- Đừng có gấp, công kích càng khủng bố hơn ở chỗ này đây.
Mục Vân gầm thét một tiếng, tốc độ nhanh chóng thi triển.
- Giết!
Trong khoảnh khắc, trước mặt Mục Vân xuất hiện một thân ảnh xương đỏ.
Huyết cốt thân ảnh cầm một thanh mâu trong tay lao thẳng tới Thác Bạt Phong.
Một màn này xuất hiện thực sự quá nhanh, Thác Bạt Phong nhất thời trợn tròn mắt.
Đây không phải huyết cốt nhân thân mang áo choàng trước đó ở ngoài cửa vào à?
Sao lại xuất hiện ở đây.
Chỉ là giờ khắc này đã không có thời gian cho hắn suy nghĩ.
Lạc Thiên Hành xuất hiện, giết ra một mâu.
- Cẩn thận!
Phong Không giờ cũng cảm giác được chuyện không có đơn giản như bề ngoài.
Khẽ quát một tiếng, bước ra một bước, một kiếm mà ra.
- Muốn ngăn cản? đã muộn!
Mục Vân âm lãnh cười một tiếng, tiếng bá bá bá xé gió lên, lần lượt từng thân ảnh từ bốn phương tám hướng trống rỗng xuất hiện.
Chính là ám huyết cốt nhân trước kia.
Bọn gia hỏa này thực lực mạnh mẽ, phòng ngự càng biến thái.
Bọn người Phong Không trước đó đã lĩnh giáo phòng ngự khủng bố của đám gia hỏa này.
Phanh phanh phanh...
Từng tiếng bành bành vang lên, lập tức, những đệ tử Thiên Kiếm lâu đều bị đại quân ám huyết cốt nhân ngăn cản.
Những đệ tử Thiên Kiếm lâu lúc đầu bảy tám người, mặc dù đều là cảnh giới lục phẩm, thất phẩm Nhân Tiên.
Thế nhưng đại quân ám huyết cốt nhân của Mục Vân lại có ba trăm người.
Mà ba trăm người này là bị huyết khí Cửu Linh Đoạt Thiên Bi cải tạo qua một phen, hoàn toàn khác biệt lúc trước.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời kinh ngạc.
Mục Vân lúc nào thu phục những gia hỏa này thành người của mình rồi?
- Tiểu tử ngươi giở trò lừa bịp.
Thấy cảnh này, Phong Không sáng tỏ.
Trước đó Mục Vân nói hắn căn bản không có lực khống chế trận pháp quá lâu, nhưng bây giờ, những ám huyết cốt nhân này cùng với vị thống lĩnh thân mang áo choàng kia lại toàn bộ bị Mục Vân hiệu lệnh.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Mục Vân giở trò quỷ.
- Nói khó nghe như vậy làm gì?
Mục Vân mỉm cười nói:
- Các ngươi trên đường đi la lối om sòm, hiện tại, cũng nên để ta tru sát toàn bộ các ngươi.
- Tru sát? Ngươi dựa vào cái gì? Bằng vào những huyết cốt nhân này?
Phong Không gầm thét một tiếng, nói:
- Đừng nằm mơ, muốn giết ta, ngươi dẹp ý niệm này đi.
Phong Không vừa dứt lời, bàn tay vung lên.
Phanh...
Phía trên không trung, một mùi hương kỳ lạ giờ phút này đột nhiên phiêu đãng.
Dị hương tựa hồ có lực xuyên thấu, kì lạ phiêu tán ở bên trong toàn bộ Hoàng Tuyền thành.
- Bây giờ ta đã thông tri các sư huynh đệ bên trong Bích Lạc tiên sơn, có người phát giác được tin tức, chắc chắn đến đây chi viện, ngươi chẳng qua ỷ vào những huyết cốt nhân này nhân số đông đảo, nhưng muốn giết ta các loại, rất khó.
Nghe đến lời này, trong mắt Mục Vân đầy vẻ lạnh lùng.
Dần dần, những dị hương đang bay loạn kia vào giờ phút này thế mà phiêu đãng một vòng, căn bản không có cách xuyên phá Hoàng Tuyền thành, chỉ quanh quẩn giữa không trung, thật lâu không tiêu tan.
- Sao lại thế!
- Thật có lỗi!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Tin tức của ngươi khuếch tán, tựa hồ không có tác dụng gì.
- Tại sao có thể như vậy...
Phong Không sửng sốt.
- Nơi này là Hoàng Tuyền thành, tông môn của Lạc hoàng tuyền tông trước kia, là một nơi thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?
Mục Vân cười nói:
- Trước mắt, vẫn nên ngẫm lại có thể nói cho ta một ít tin tức hữu dụng đổi lấy mạng của ngươi hay không đi.
- Ngươi sẽ bỏ qua ta sao?
Phong Không lại lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi bỏ qua cho ta, đó mới khiến người ta cảm thấy buồn cười, bất quá, ngươi muốn giết ta cũng là vọng tưởng.
Phong Không biết cho dù đánh không lại, thế nhưng chạy lại có thể chạy.
Hắn dù sao cũng là cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên, Mục Vân chỉ là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, cho dù tăng thêm cốt nhân thống lĩnh, cũng bắt hắn không được.
Trước đó, hắn đã giao thủ qua đầu lĩnh cốt nhân.
- Lạc Thiên Hành, làm thịt hắn.
Mục Vân lại không thèm để ý đến Phong Không đang suy nghĩ cái gì.
Bọn gia hỏa này, quá đề cao mình.
Giết không chết?
Giết không chết bọn hắn mới là lạ.
- Không có vấn đề, một chút thời gian là đủ.
Lạc Thiên Hành quát lên một tiếng, xuất thủ, càn quét lao thẳng tới Phong Không.
Mà cùng lúc đó, Thác Bạt Phong mới vừa rồi bị Lạc Thiên Hành công kích, hiện tại càng bị đông đảo cốt nhân liên thủ, trở nên lung lay muốn lắc.
- Trước đó, ngươi trọng điểm chiếu cố ta, bây giờ ta đương nhiên phải thật tốt báo đáp ngươi, trọng điểm chiếu cố ngươi.
Nhìn thấy Thác Bạt Phong do dự không tiến lên, trái phải khó mà phòng bị, Mục Vân cười lạnh.
- Đáng chết!
Giờ khắc này, Thác Bạt Phong đã bị thương nặng, mặt ngoài thân thể chảy đầy máu tươi.
Bị Mục Vân, sâu kiến trong mắt hắn ám toán, trong lòng của hắn thực sự khó chịu.
Một hơi này, khó mà nuốt xuống.
- Rất khó chịu?
Nhìn trong mắt Thác Bạt Phong đầy tức giận, Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Đáng tiếc, ngươi lại không có bất kỳ biện pháp gì.
Bước ra một bước, Mục Vân giết ra.
Được đông đảo ám huyết cốt nhân bảo vệ, Thác Bạt Phong căn bản chạm không tới quỹ tích của Mục Vân, thế nhưng Mục Vân lại có thể tới tới lui lui thêm từng vết thương mới cho cơ thể Thác Bạt Phong.
Thường xuyên qua lại, Mục Vân công kích càng ngày càng bá đạo.
Mà Thác Bạt Phong đã là nỏ mạnh hết đà.
- Đáng ghét, bị châu chấu nhỏ ngươi ám toán, ta không phục, Thác Bạt Phong ta không phục.
Thác Bạt Phong ngao ngao gào thét, tức sùi bọt mép, hận không thể xông lên phía trước giết Mục Vân.
Nhưng những ám huyết cốt nhân bảo hộ Mục Vân, quả thực còn hơn bảo vệ chính mình, hắn căn bản bất lực thi triển.
Thời gian từ từ trôi qua, chiến trường dần dần tiêu tán.
Đám người Phong Không cuối cùng vẫn không cách nào chống cự lại huyết cốt đại quân công kích, từng người bị thua.
Cuối cùng, chỉ có Phong Không một người, trên người đầy vết thương, máu tươi chảy xuôi, nhìn cả người hoàn toàn hóa thành một huyết nhân.
Thê thảm!
- Mục Vân, ngươi chết không yên lành, ngươi thân là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, lại dám giết đệ tử Thiên Kiếm lâu, Thiên Kiếm lâu sẽ diệt Nhất Diệp kiếm phái các ngươi, đây là Phàm Thiết cấp thế lực khiêu khích Thanh Đồng cấp thế lực.
- Sắp chết rồi còn nói nhảm nhiều như vậy.
Mục Vân bĩu môi:
- Giết ngươi, không phải chuyện gì đều chấm dứt rồi?
- Ngươi dám.
- Ta làm sao không dám.
Mục Vân thật sự im lặng.
Chuyện đến một bước này, hắn còn có thể lui bước?
Phong Không này cứ bày ra dáng vẻ Thiên Vương lão tử, đến chết không đổi.
- Giải quyết!
Cuối cùng, nương theo một tiếng phốc phốc vang lên, La Thiên Hành đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, chắp tay nói.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, lại nhìn phía trước.
Từ khi hắn thu phục những huyết cốt nhân, đám người Phong Không đối với hắn đã không có bất kỳ uy hiếp gì.
Nhưng hiện tại giải quyết xong mới để hắn thở dài một hơi.
Mà đổi thành một bên, Lạc Kiếm Tuyết, Ngọc Thanh Lan, Hoán Thanh Sa ba người quan chiến từ đầu đến giờ thì triệt để trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận