Vô Thượng Thần Đế

Chương 510: Đông Hoang (2)

Mà giờ khắc này, phía trên đại lục cũng không còn là chín đại thế lực, mà là thất đại thế lực, đồng thời Thánh Tước môn, Thất Tinh môn, Ma tộc cùng Cốt Yêu nhất tộc cũng bắt đầu chậm rãi khai triển hoạt động trên đại lục.
Điểm này, đám người phía trên Trung Châu cũng dần dần quen thuộc.
Tứ đại dị tộc này tựa hồ đang tìm đồ vật gì đó phía trên Trung Châu
Thế nhưng rốt cuộc là thứ gì, tựa hồ chỉ có cực thiểu số cao tầng biết, người phía dưới, căn bản không rõ ràng.
Thất đại thế lực dần dần điều tra mới biết được, bọn hắn tựa hồ đang tìm tìm long mạch.
Cái gọi là long mạch, đến cùng là vật gì, bọn hắn cũng không rõ ràng, chỉ là bắt rất nhiều người của tứ đại dị tộc cũng chỉ tra ra cái tin này thôi.
Tứ đại dị tộc tựa hồ cũng không sốt ruột, nhân mã quanh năm đóng quân tại Trung Châu, cùng thất đại thế lực hai bên lâu lâu chợt có ma sát, thế nhưng ma sát bực này đã là tranh đấu phạm vi cực nhỏ
Mà tranh đấu phạm vi lớn như một năm trước tựa hồ căn bản sẽ không phát sinh.
Thiên Vận đại lục mênh mông, đất rộng vô ngân, Trung Châu đại lục chỉ là hạch tâm Thiên Vận đại lục
Tứ đại bản khối vờn quanh Trung Châu, phân biệt là Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man, Bắc Địch, bên trong tứ đại bản khối, theo thế mà thành.
Nghe nói, phía trên tứ đại đại lục đều tồn tại võ giả cường hãn
Mà giờ khắc này, ở vào Đông Hoang chi địa của đại lục, bên ngoài một tòa rộng rãi đại điện hùng vĩ, mấy bóng người thưa thớt đi ra từ bên trong đại điện nguy nga đứng vững
Những người này, toàn bộ mang phục sức hoa lệ, bộ dáng trang điểm có phần khác biệt Trung Châu thế nhưng cũng không lớn.
- Lão thất, lão thất, ngươi đi nhanh như vậy làm gì!
Thân ảnh một thanh niên mang áo da, đầu đội mũ mềm, bước chân gấp nhanh, vượt qua một vị thanh niên dáng người nhìn đơn bạc phía trước.
- Lục ca!
Nhìn thấy thanh niên đầu mang mũ mềm, thanh niên được xưng là lão thất dừng thân lại, chắp tay.
- Lão thất, không phải ta nói ngươi, Hoang Chủ cho ngươi đi thu phục Thiết Chân nhất tộc, nên giết liền giết, ngươi cùng Hoang Chủ tranh cái gì?
- Ta...
Nghe đến lời này, lão thất há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.
- Dù nói thế nào, Hoang Chủ cũng là phụ thân của chúng ta, nhất thống Đông Hoang, có thể nào có người ngỗ nghịch hắn?
- Lục ca, ta đã lấy được thắng lợi, vì cái gì còn muốn đuổi tận giết tuyệt bọn hắn. Chẳng lẽ, muốn giết chết hết thảy phản loạn Đông Hoang chúng ta, để cho Đông Hoang chúng ta biến thành tuyệt địa?
- Hoang Thanh, chú ý lời ngươi diễn đạt.
Nghe đến lời này, thanh niên đầu mang mũ mềm quát.
- Lục ca, ta...
- Thôi thôi, ngươi đi về trước đi!
Hoang Kỳ Ngọc khoát tay áo nói:
- Ta biết ngươi thiên tính thiện lương, chỉ tiếc, Hoang Chủ không thích nhất chính là thiện lương, kia là biểu hiện của mềm yếu, hiểu chưa?
- Ta biết!
Chắp tay, Hoang Thanh quay người dậm chân rời đi.
Nhìn xem Hoang Thanh rời đi, khóe miệng Hoang Kỳ Ngọc khẽ nhếch, cười lạnh nói:
- Lão thất ơi lão thất, mặc dù gần nhất một năm, ngươi cấp tốc quật khởi, thế nhưng tâm tư Hoang Chủ, ngươi vẫn đoán không ra!
Đông Hoang chi địa, diện tích rộng lớn, không thua kém Trung Châu một chút nào.
Mà ở đây, căn bản không có cái gọi là mấy thế lực lớn, chỉ có Hoang Chủ uy chấn Đông Hoang.
Phía dưới Hoang Chủ, chính là Hoang Tử, Hoang Thanh, thân là con trai Hoang Chủ, biểu hiện cho tới nay mười phần bình thản, thế nhưng một năm trước, vị Hoang Tử biểu hiện bình thản này lại là dần dần bộc lộ tài năng, lưu lại một ít cảnh giác cho mấy vị Hoang Tử khác.
Hoang Kỳ Ngọc nhìn bóng lưng Hoang Thanh rời đi cười lạnh.
Thế nhưng hắn tuyệt không nhìn thấy, sau khi Hoang Thanh rời đi, vẻ u sầu trên mặt tiêu tán, biểu lộ đôn hậu đàng hoàng cũng tan thành mây khói, thay vào đó là vẻ đắc ý tiếu dung.
- Hoang Tử đại nhân trở về rồi?
Trước một tòa phủ đệ xa hoa, Hoang Thanh xoay người, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Tử Mộc tiên sinh đâu?-
- Vân tiên sinh đang ở hậu viện, Hoang Tử đại nhân cần thông báo một tiếng không?
- Không cần, ta trực tiếp đi bái phỏng hắn!
Trên mặt Hoang Thanh lộ ra vẻ mỉm cười, biểu lộ cũng trở thành dễ dàng hơn.
- Vân tiên sinh!
Dậm chân đi vào hậu viện phủ đệ, Hoang Thanh cười hắc hắc nói:
- Vân tiên sinh, dựa theo ngài nói, Thiết Chân nhất tộc bị ta đè xuống, mà ta cũng vì chuyện tàn sát toàn tộc mà cùng Hoang Chủ tranh cãi nửa ngày.
- Ừm!
- Vân tiên sinh, tại sao phải làm như thế chứ?
Hoang Thanh khó hiểu nói:
- Hoang Chủ hiện tại đã rất coi trọng ta, hiện tại đối với ta, có uy hiếp chính là lão đại, lão tứ, lão thập nhất mấy người, ta chẳng lẽ không nên thuận theo ý nguyện Hoang Chủ sao?
- Hoang Thanh, ta đi tới Đông Hoang bao lâu rồi?
- Thời gian một năm đi!
Sờ sờ đầu, nhìn bóng người thân mang hắc bào, đầu đội nón đen trước mắt, Hoang Thanh nghi ngờ nói.
- Một năm sao...
Vân tiên sinh than nhẹ một tiếng, nói:
- Thời gian một năm, ngươi từ một Hoang Tử khắp nơi bị ghét bỏ trở thành Hoang Thanh hiện tại danh chấn Đông Hoang, nếu như ta là địch nhân của ngươi, biết rất rõ ràng một mình ta không phải là đối thủ của ngươi, ta sẽ liên hợp lại, trước tiêu diệt địch nhân mạnh nhất, ta mới có thể an tâm!
- Vân tiên sinh có ý là... Lão tứ, lão lục bọn hắn muốn liên hợp lại đối phó ta?
- Hẳn là sẽ như thế.
Vân tiên sinh thở dài nói:
- Một năm trước, ta chính là như thế, cho nên hiện tại, mới lưu lạc đến Đông Hoang.
- Vân tiên sinh yên tâm, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ dẫn lĩnh đại quân Đông Hoang giết vào đến Trung Châu, báo thù rửa hận cho ân tiên sinh ngài.
- Hảo, tiểu tử ngươi vẫn nên làm từng bước, hiện tại, địa vị ngươi trong lòng Hoang Chủ không ai bằng, tiếp đó chính là làm như thế nào ngăn cản những Hoang Tử muốn liên thủ chế tài ngươi.
- Ừm!
Vừa dứt lời, Vân tiên sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi thì thầm nói:
- Một năm rồi!
Lấy xuống khăn mũ mang trên đầu, phía dưới nón đen, một khuôn mặt thanh tú lộ ra, chỉ là phía trên khuôn mặt thanh tú kia, từ chỗ cổ hướng đến một bên gương mặt lại sinh ra một trảo ấn khô lâu, trảo ấn như là cái bớt, hiện lên trên khuôn mặt thanh tú giờ phút này hiện ra một tia dữ tợn.
- Một năm, bọn hắn như thế nào...
Mục Vân thì thầm, bàn tay kéo lấy một luồng tóc phủ xuống che kín trảo ấn màu đen kia.
Một năm trước, hắn vốn cho rằng mình sẽ chết phía dưới ma trảo, thế nhưng không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt, không gian quanh người thế mà trực tiếp ngạnh sinh sinh đem hắn thoát ly, mà về sau, hắn xuất hiện tại Đông Hoang, xuất hiện bên trong phủ đệ Hoang Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận