Vô Thượng Thần Đế

Chương 2707: Tiệp tục trận tiếp theo

Thân thể hắn run rẩy vài cái, cư nhiên là trực tiếp... Chết rồi.
Trong lòng hắn đến chết cũng không rõ, đối với nam nhân mà nói, nơi đó là chỗ yếu ớt nhất, nhưng Tạ Thanh như thế nào... Mạnh mẽ như vậy?
Mà hiện tại, Tạ Thanh vỗ vỗ, cười nói:
- Tự mình muốn chết.
- Đăng đồ tử.
Hiện tại, trong nhã gian, Lư Ngọc Tuyết nhìn thấy một màn này, khuôn mặt ửng đỏ, hừ nói.
- Tên này, rất không tệ nha.
Sắc mặt Lư Ngọc Thanh hiện tại đỏ bừng, nói:
- Nhục thân quá mạnh, phòng ngự vô địch, ta thấy hắn căn bản không xuất lực gì.
- Ngọc Thanh...
- Khụ khụ...
Tần Sơn hiện tại vội vàng nói:
- Người này đúng là không đơn giản, thần thể Hư Thần trung kỳ, là mạnh nhất mà ta được kiến thức đến nay.
Phanh...
Mà hiện tại, bên kia, Mục Vân tung một quyền, đánh ngực Thạch Uyên đánh ra một cái động máu, thân thể Thạch Uyên mềm nhũn ngã xuống đất.
- Còn người này thì sao?
Thấy Mục Vân thủ thắng, Lô Ngọc Tuyết lại hỏi.
- Người này căn bản không có thi triển ra thực lực gì, ta cũng nhìn không thấu!
Tần Sơn cười khổ nói.
Lần này, Tạ Thanh nhận ba chiêu của Trần Nguyên, chấn Trần Nguyên chết, khiến Tần Sơn càng ấn tượng sâu sắc.
Đôi mắt đẹp của Lô Ngọc Thanh chớp liên tục, không ngừng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Tạ Thanh, không biết đang suy nghĩ cái gì...
Mà hiện tại, trận tỷ thí đầu tiên, lôi lệ phong hành, nhanh chóng chấm dứt.
Điểm này, ai cũng không nghĩ tới.
Trần Nguyên và Thạch Uyên ở trong đấu trường này, danh tiếng rất lớn, nằm trong top mười giác đấu sĩ.
Nhưng bị Tạ Thanh cùng Mục Vân dễ dàng giải quyết, xem ra lần này, đấu trường là ra chiêu lớn.
Cổ Thanh Hà lúc này cũng kinh ngạc không thôi.
- Tạ Thanh cùng Mục Vân này, có chút bản lĩnh!
Cổ Thanh Hà cười nói:
- Đừng nói Lô Ngọc Tuyết, ta đều rất hứng thú đối với hai người bọn họ.
- Thiếu gia mua bọn họ là được.
- Mua!
Cổ Thanh Hà cười nói:
- Lần này phải nhìn, hai người bọn họ có thể xuất ra bao nhiêu lá bài tẩy, bày ra thực lực của mình, nhìn ánh mắt Lư Ngọc Tuyết độc đáo, hay là ta phán đoán càng chuẩn xác.
Hiện tại, Mục Vân cùng Tạ Thanh đi xuống lôi đài, trên lôi đài, hai cỗ thi thể, dần dần lạnh lẽo.
Tỷ thí tử vong, chuyện không thể bình thường hơn.
Khô tiên sinh hiện tại tiến lên, mặt đầy tươi cười.
- Tốt, tốt, tốt!
Nói liền ba chữ tốt, Khô tiên sinh cười nói:
- Biểu hiện của hai người các ngươi, thật tốt quá.
- Hắc hắc, Khô tiên sinh, một ngàn thần tinh, không có bỏ ra không không chứ?
Tạ Thanh cười nhạt nói.
- Ai, Phó Trầm chấp sự.
Tạ Thanh nhìn thấy Phó Trầm, nhất thời mở lời:
- Ngươi đừng đi, hai đại đấu sĩ đắc lực của ngươi còn chờ ngươi thu thi cho bọn họ, giúp ngươi kiếm được nhiều như vậy, ngươi dù sao cũng nên giúp người ta thu một cái xác chứ?
- Đúng vậy, Phó Trầm.
Khô Dụ cười ha ha nói:
- Người ta giúp ngươi kiếm được nhiều thần tinh như vậy, ngươi sẽ không ngay cả tiền quan tài cũng không nỡ chứ?
- Khô Dụ, ngươi...
Phó Trầm hừ nói:
- Ngươi đừng đắc ý quá sớm, kế tiếp là La Nguyên, Thủy Vân Binh, ngươi cho rằng hai người bọn họ có thể thủ thắng sao? La Nguyên và Thủy Vân Binh cường đại, không cần ta nói chứ?
- Làm sao ngươi biết không được chứ?
Mục Vân cười nói:
- Bằng không, Phó Trầm chấp sự, chúng ta đến đánh cuộc?
- Các ngươi...
Phó Trầm vung tay áo lên, sắc mặt tái mét, nhất thời rời đi.
Hai lá bài trong tay hắn hoàn toàn không còn, Trần Nguyên và Thạch Uyên chết, vậy thân phận sau này của hắn trên đấu trường trên mặt đất đều sẽ bị uy hiếp.
Cho nên lần này, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian, tuyển ra mấy cái hạt giống tốt.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Khô Dụ cười nói:
- Phó Trầm này, chính là tâm cao khí ngạo, hôm nay thật sự thoải mái, kế tiếp hai trận tỷ thí, rất quan trọng, hai người các ngươi, đều phải xuất ra bản lĩnh thật sự.
- Thật bản lĩnh?
Mục Vân cười cười, nói:
- Ta chỉ sợ thực lực của đối thủ, không đủ để cho chúng ta xuất ra bản lĩnh thật sự.
Nghe được lời này, Khô Dụ nhất thời sửng sốt.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa sân, Mục Vân và Tạ Thanh đều vô cùng thoải mái.
Trận tỷ thí này, rất thoải mái, hai người bọn họ, không có gì cố kỵ.
Mà lúc này, một đạo thân ảnh xinh đẹp, đột nhiên đi tới trước người Tạ Thanh.
- Ngươi tên Tạ Thanh?
Nhìn Tạ Thanh, nữ tử kia hai tay chắp sau đó, cẩn thận đánh giá.
- Đúng vậy.
Tạ Thanh hiện tại một đôi mắt, lén lảo đảo trên người nữ tử trước mắt.
Mái tóc dài đen nhánh, ngọn tóc mang theo từng luồng màu vàng nhạt, trên đầu buộc một trâm bạc, một thân trường sam màu xanh nhạt, dáng người thon thả lồi lõm, tất cả đều lộ ra không sót một chút nào.
Làm cho người ta có cảm giác, lại rất nhẹ nhàng, linh động.
- Ta là Lư Ngọc Thanh.
Nữ tử nhìn Tạ Thanh, cười nói:
- Ta rất coi trọng ngươi, nếu ngươi có thể thắng, ta sẽ để cho tỷ tỷ mua ngươi lại, làm hộ vệ bên người của ta.
Lư Ngọc Thanh dứt lời, khuôn mặt đỏ lên, nhìn Tạ Thanh thật sâu, xoay người rời đi.
- Oa nha...
Tạ Thanh kéo cánh tay Mục Vân, hưng phấn nói:
- Sói con, sói con, thấy chưa? Vừa rồi lộ ra một tay kia, tiểu nha đầu này, tâm tình nhộn nhạo, không cách nào quên, đây là tư thế ôm ấp.
- Cút sang một bên.
- Ngươi hâm mộ, không đúng, ghen tị.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Nếu không, ngươi cũng tới một tay? Hai tỷ muội xinh như hoa này, chúng ta thu thập cả hai.
- Cút!
Mục Vân thật sự nghe không nổi nữa, nếu tiếp tục nghe, hắn sợ mình sẽ làm thịt Tạ Thanh.
- Ta có thể nói cho ngươi, chơi được, nhưng đừng lừa gạt tình cảm của người ta!
Mục Vân trịnh trọng nói.
- Sao?
Nhìn Mục Vân, Tạ Thanh cười nói:
- Chậc chậc chậc... Sói con, ngươi kiếp này có tám thê tử, tuy nói hoa tâm một chút, không nghĩ tới, hiện tại nghĩ đủ rồi?
- Bất quá cũng đúng, tám vị tẩu tử, mỗi người độc lĩnh phong hoa, ai, nếu là ta, nữ nhân khác cũng không hấp dẫn được ta.
- Nhưng ngươi yên tâm, Lô Ngọc Thanh này, nếu nghiêm túc, ta khẳng định sẽ đối xử tốt với nàng, ta thích kiểu người này, ngươi tình ta nguyện, sau đó hai bên tan rã.
- Ngược lại tiêu sái.
Mục Vân cười mắng:
- Chờ sau này gặp được Mẫu Long làm cho ngươi động tâm, ta nghĩ tiểu tử ngươi thành thật xuống, cũng sẽ không nói cái gì ngươi tình ta nguyện, sau đó lại tan rã.
- Không tồn tại.
- Mục Vân, Tạ Thanh.
Khô Dụ hiện tại hô đến hai người, nói:
- Bắt đầu chuẩn bị, trận thứ hai tiếp theo bắt đầu, lần này đối thủ là La Nguyên và Thủy Vân Binh hai người, các ngươi mỗi người một mình xuất chiến, cẩn thận.
- Ừm.
Hai người chuẩn bị thỏa đáng, tiếp tục thi đấu.
Trên đài tỷ thí, Mục Vân tiến lên.
Mà ở đối diện, La Nguyên một thân quần áo ngắn tay, làm nổi bật vóc người cường tráng không sót một chút nào.
- Vừa mới nhìn thấy ngươi thi đấu, không tệ, có chút thủ đoạn.
Tiếng La Nguyên như sấm, nói:
- Bất quá ta ở đây hơn nửa năm, vẫn xếp hạng ba, Mục Vân, ngươi muốn giẫm lên bả vai ta, đi ra giác đấu trường, quá ấu trĩ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận