Vô Thượng Thần Đế

Chương 1445: Đồ đần mắng ai? (2)

Mà đổi thành một bên, Phàm Vô Ngôn xuất hiện, đứng tại chỗ, không nói lời nào, nhìn Diệp Hoa Anh.
- Diệp Hoa Anh, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Phàm Vô Ngôn hờ hững nói:
- Ta và Trần Xảo Nhi không có chút quan hệ, ngươi nói hươu nói vượn nữa, đừng trách ta vô tình.
- Ngươi vô tình?
Diệp Hoa Anh quát:
- Vậy để ta xem một chút, ngươi vô tình thế nào.
- Trầm Thiên Nhiên, bắt hắn lại cho ta.
- Ừm!
Nam tử mắt tam giác tiến lên một bước, khí thế toàn thân bao phủ ra ngoài.
Áp bách nhị phẩm Nhân Tiên khiến cho Phàm Vô Ngôn biến sắc.
Hắn tựa hồ cũng không nghĩ tới, nam tử trước mắt thế mà là cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên.
- Diệp Hoa Anh, ngươi không nên quá phận, đừng tưởng rằng ca ngươi ca là thành viên Chiến Linh đảng thì ngươi có thể làm xằng làm bậy.
- Phàm Vô Ngôn, ta chính là quá phận, chính là muốn ức hiếp ngươi đó, ngươi có thể làm gì ta?
Diệp Hoa Anh nhìn Phàm Vô Ngôn, nói:
- Dám đụng nữ nhân lão tử coi trọng, ngươi cũng sống không kiên nhẫn, ai không biết ca ca Diệp Hoa Hùng ta là đệ tử Chiến Linh đảng bồi dưỡng, ngươi dám khi dễ ta, không phải muốn chết là cái gì?
- Lên cho ta, bắt hắn, lão tử hôm nay phế hắn.
- Còn có hai người các ngươi, cũng đừng nghĩ đi, đợi lát nữa đến phiên các ngươi.
Diệp Hoa Anh vừa dứt lời, lao thẳng tới Phàm Vô Ngôn.
Mà đổi thành một bên, đã có hai người đi tới chỗ Mục Vân và Lâm Chi Tu.
Tư thế như là có một lời không hợp liền sẽ ra tay.
- Lăn đi!
Nhìn hai người xông tới, Mục Vân lại hờ hững nói.
Vừa mới mở miệng, tràng diện trở nên an tĩnh.
Hai chữ lăn đi rõ ràng truyền vào bên trong màng nhĩ mỗi người.
Lăn đi?
Gia hỏa này để ai lăn đi đâu?
Diệp Hoa Anh nghe đến lời này, cũng không nhìn tới Phàm Vô Ngôn, ngược lại xoay người, nhìn Mục Vân cùng Lâm Chi Tu.
- Hai người các ngươi, mới vừa rồi là ai nói lăn đi?
- Ta!
Mục Vân nói thẳng.
- Ngươi?
- Không sai.
Diệp Hoa Anh nghe lời này, cười ha ha.
- Tốt tốt, xem ra hôm nay là thái tuế xúi quẩy, cũng dám động thủ trên đầu thái tuế.
Diệp Hoa Anh nhìn Mục Vân, nói thẳng:
- Ngươi, tên gọi là gì?
Nghe đến lời này, Mục Vân cười một tiếng.
- Ngươi gọi Diệp Hoa Anh?
- Phải thì như thế nào?
Mục Vân nói:
- Đã như vậy, ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa, trước đó, ta đi ra từ một địa phương nhỏ, trong thôn có kẻ ngu, đồ đần này mỗi ngày đều có tính cách trẻ con đáng yêu, tất cả mọi người thích nói đùa với hắn, chính hắn cũng thích cảm giác làm hoàng đế, kết quả, tất cả mọi người gọi hắn là hoàng đế.
- Thế nhưng, đến một ngày, ta đi trên đường, đồ đần kia đụng vào trên người ta, bởi vì ta là võ giả, đồ đần đụng vào ta, kết quả bị đụng bay.
- Nhưng đồ đần không buông tha, nói ta cố ý xúc phạm hoàng uy, ta nghĩ, trước kia nhường hắn bởi vì cảm giác hắn là kẻ ngu, thế nhưng lần này, đồ đần quá ngu, ta lại nhường hắn, ta chẳng phải thành kẻ ngu? Ngươi nói có đúng hay không?
- Không sai, là đạo lý này.
Diệp Hoa Anh gật đầu đáp.
- Cho nên, ta vốn đi ra, thế nhưng đồ đần không buông tha, ta đánh đồ đần một trận, mới rời khỏi, cuối cùng, đồ đần mỗi lần nhìn thấy ta, đều gọi ta hoàng đế.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Diệp Hoa Anh cười lên ha hả:
- Đồ đần này thật là ngốc, thật là...
Chỉ là dần dần, nụ cười trên mặt Diệp Hoa Anh biến mất không thấy gì nữa.
Mục Vân đổi góc nói một đống lớn, thật ra... Mắng hắn là kẻ ngu.
- Hỗn trướng, ngươi mắng ta là kẻ ngu?
Diệp Hoa Anh tức giận đầy ngực.
- Đồ đần mắng ai?
Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Ta chỉ muốn nói cho đồ đần, đồ đần ngớ ngẩn không đáng sợ, thế nhưng cũng phải nhìn, ngớ ngẩn với ai.
- Ngươi muốn chết!
Diệp Hoa Anh quát to, muốn giết ra, thế nhưng nghĩ đến mình tựa hồ cũng không phải đối thủ của Mục Vân, lui lại.
- Trầm Thiên Nhiên, bắt hắn lại, rút đầu lưỡi của hắn.
- Diệp Hoa Anh, làm như thế...
- Ta bảo ngươi làm, ngươi liền làm, ngươi còn muốn tiếp tục ở lại trong Chiến Linh đảng hay không?
Nam tử mắt tam giác giờ phút này nhíu mày, nhìn Mục Vân, trong lòng cũng tức giận.
Hắn nhìn Mục Vân cũng rất không vừa mắt.
Ngươi nói ngươi, đắc tội tên này, nói lời xin lỗi, chẳng phải xong việc, nhiều lắm thì bị hắn răn dạy vài câu, hết lần này tới lần khác kiệt ngạo như thế.
- Tiểu tử, chính ngươi vả miệng, hay ta giúp ngươi?
Trầm Thiên Nhiên mở miệng nói, ngữ khí bất thiện.
- Khẩu khí ngươi thật lớn.
Mục Vân dừng lại, nói:
- Chuyện xưa vừa rồi, ngươi nghe không hiểu? Ta chỉ đi ngang qua, hắn đụng vào trên người ta, ta không có tìm hắn gây phiền phức, hắn lại là đến tìm ta gây phiền phức?
- Đừng nói nhảm, ngươi đã không nguyện ý tự mình vả miệng, vậy ta đến trợ giúp ngươi.
Nghe đến lời này, trong lòng Trầm Thiên Nhiên cũng bực bội, một bước tiến lên, chộp tới cánh tay Mục Vân.
Nhìn thấy Trầm Thiên Nhiên tiến lên, Mục Vân sao lại mặc cho hắn động thủ bắt mình.
Tiến lên một bước, Mục Vân trảo ra một tay.
Hai bàn tay nắm chặt cùng một chỗ.
Dần dần, bàn tay hai người không ngừng dùng lực.
Mục Vân có thể cảm giác được, lực lượng kinh khủng từ trong lòng bàn tay Trầm Thiên Nhiên truyềntới.
So với Trầm Thiên Nhiên công kích, Mục Vân cũng không cam nhượng bộ.
- Làm chó cho người ta, cảm giác rất thoải mái?
Mục Vân hừ một tiếng, toàn bộ bàn tay, bị thiên hỏa bao phủ.
- A!
Một tiếng kêu rên, toàn bộ bàn tay Trầm Thiên Nhiên bị thiên hỏa bao phủ.
Mà hắn cũng cấp tốc phản ứng, buông lỏng bàn tay, cả người lui lại.
Thấy cảnh này, Diệp Hoa Anh đỏ mặt, quát:
- Trầm Thiên Nhiên, ngươi đang làm cái gì? Đại ca ta bao ngươi đi theo ta là tới nơi này làm xiếc khỉ cho người khác nhìn?
Nghe đến lời này, sắc mặt Trầm Thiên Nhiên càng khó coi.
- Xú tiểu tử, là ngươi bức ta.
Nhìn Mục Vân, Trầm Thiên Nhiên xuất thủ, một kiếm giết ra.
Khanh...
Một kiếm chém ra, lực đạo cường hoành, để người cảm giác không khí quanh mình đều trong nháy mắt ngưng lại.
Nhưng Mục Vân càng không sợ, Hắc Dận Kiếm xuất hiện trong tay, một kiếm dẫn xuất.
Thi triển Cửu Chuyển Tiên Kiếm Quyết.
- Nhất Chuyển Kiếm Vũ.
Một kiếm giết ra, như Kiếm Vũ đầy trời rơi xuống, bao trùm cả người Trầm Thiên Nhiên.
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hai thân ảnh nháy mắt triền đấu cùng một chỗ.
Uy lực một kiếm này thực sự cường hoành bá đạo.
Trầm Thiên Nhiên lúc này không ngừng rút lui.
Mục Vân cũng không có thừa cơ truy kích.
- Hiện tại, ta có thể đi được chưa?
Nhìn Trầm Thiên Nhiên, trong mắt Mục Vân toát ra vẻ sâm nhiên.
- Trầm Thiên Nhiên, ngươi xảy ra chuyện gì? Thực lực của ngươi đâu? Năng lực của ngươi đâu? Đều đi đâu rồi?
Diệp Hoa Anh tức giận muốn nổ.
Hắn không nghĩ tới, Trầm Thiên Nhiên thế mà phế vật như thế.
- Ngươi dừng lại.
Nhìn thấy Mục Vân muốn đi, Diệp Hoa Anh giận không kềm được quát:
- Ngươi tên gì?
Mục Vân căn bản không thèm để ý hắn, bước ra một bước, không rảnh để ý.
- Dừng lại.
Nhìn thấy Mục Vân căn bản không để ý tới mình, Diệp Hoa Anh ở phía sau lưng ra quyền đánh tới Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận