Vô Thượng Thần Đế

Chương 1206: Bốn đường đại quân

Thật mạnh!
Thấy cảnh này, đám người kinh ngạc.
Sinh Tử cảnh nhất trọng Hùng Bao ở trước mặt người Thiên Kiếm sơn, trừ chưởng môn và lão chưởng môn, ai có thể chống cự hắn?
Nhưng bây giờ Mục Vân thế mà ra một trảo tóm lấy Hùng Bao.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Thả ra ta, thả ra ta.
- Buông ra? Không phải ngươi muốn mệnh của ta sao?
Mục Vân nhìn Hùng Bao, cười to, bàn tay nắm chặt.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, toàn bộ thân thể Hùng Bao không ngừng thu nhỏ, xương cốt lốp bốp rung động.
Mục Vân cường hoành, triển lộ rõ ràng.
- Phu quân...
Giả Trúc nhìn thấy Mục Vân cử động lần này cũng cảm thấy kinh hãi.
Ban đầu ở bên trong Thiên Tuyển sơn, thời điểm nàng nhìn thấy Mục Vân, lúc kia, Mục Vân ở trước mắt nàng, rất yếu rất yếu.
Nhưng bây giờ, tựa hồ nàng ngay cả tư cách ngưỡng vọng Mục Vân cũng không có.
- Hắn, lại trở nên mạnh hơn.
Chu Tử Kiện làm sao không kinh ngạc.
Sấp sỉ mười năm qua đi, hắn đề thăng quả thực có thể nói là khủng bố.
Thế nhưng lại còn chưa kịp Mục Vân.
Gia hỏa này, mỗi lần xuất hiện sẽ cho người ta một lần kinh hỉ, thậm chí là... Kinh hãi.
Cuối cùng, thân thể Hùng Bao không có chút nào phản kháng hóa thành một đoàn huyết vụ, nổ tung.
Thấy cảnh này, Tra Khắc biết, mình căn bản không phải đối thủ của Mục Vân.
Thế nhưng gia hỏa này,mười năm qua chạy đi đâu? Sao thực lực lại đề thăng nhanh như vậy?
- Tra Khắc, ân tình một trảo năm đó, ta còn nhớ đây.
- Rút, rút lui!
Cơ hồ trong nháy mắt, Tra Khắc hét lớn một tiếng, thân ảnh lóe lên, trốn xa.
- Chạy trốn được sao?
Nhìn Tra Khắc chạy vội chạy trốn, Mục Vân cười lạnh một tiếng.
Phanh...
Đột nhiên, chớp mắt chạy như bay đến bên ngoài Tra Khắc vạn mét, thân thể phịch một tiếng, giống như nện ở một phía trên đạo bình chướng.
Bị nhốt rồi?
Trong lòng Tra Khắc lan tràn hàn ý.
- Những năm nay, học chút thủ đoạn mới, vừa hay thử một lần.
Mục Vân bước ra một bước, âm thanh quanh người dần dần vang lên.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, trong chốc lát, từng đạo không gian lợi nhận dùng Mục Vân làm trung tâm, lặng yên khuếch tán ra.
Tiếng bá bá bá xé gió thời khắc này cơ hồ khiến người tuyệt vọng.
- Tản ra, nhanh tản ra.
Thấy cảnh này, Tra Khắc nhịn không được quát to.
- Muộn rồi...
Hai tay Mục Vân cùng nhau buông xuống, tiếng hưu hưu hưu xé gió triệt để vang lên.
Từng đạo không gian lợi nhận, như thiên quân vạn mã, dùng Mục Vân làm trung tâm, khuếch tán ra.
Phốc phốc phốc phốc...
Trong chốc lát, Mục Vân thi triển không gian lợi nhận giống như cối xay thịt, tràn ra trong đám người.
Cơ khí khuấy động không ngừng từng bước xâm chiếm trận hình đại quân Ma tộc.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, tiếng khóc rống, tiếng chửi rủa, liên tục.
Giờ phút này, bên ngoài Thiên Kiếm sơn hóa thân thành Địa Ngục, làm cho lòng người chỉ còn khiếp đảm.
Nhìn tận mắt đại quân Ma tộc như sâu kiến bị Mục Vân giết chết, Tra Khắc triệt để mộng.
- Đại nhân, cứu ta, cứu ta.
Phốc...
- Chạy mau. chạy mau.
Toàn bộ đại quân Ma tộc tại thời khắc này triệt để loạn.
Lấy giết ngăn giết, một mực là thủ đoạn của Mục Vân.
Muốn để địch nhân mang ơn, không bằng để cho tim mật địch nhân đều giật mình.
- Ta liều với ngươi.
Thấy cảnh này, Tra Khắc triệt để giận.
- Liều? Ngươi liều được sao?
Mục Vân phi thân lên, rút ra trường kiếm.
Thiên Minh Kiếm, kiếm xuất thiên minh.
Thổi phù một tiếng, vừa đối mặt, Mục Vân vạch ra một kiếm.
Tra Khắc nhìn đầu của mình rời khỏi thân thể của mình.
Tịch diệt kiếm tâm trống rỗng để thân thể cả người hắn và hồn hải triệt để sụp đổ.
Đến chết, hắn cũng nghĩ không thông, vì cái gì, tại sao lại là loại kết quả này.
Kiếm ra, Tra Khắc chết.
Kiếm thu, Mục Vân rơi xuống.
- Chỉ còn một ít tiểu lâu la, ta nghĩ vừa hay để cho cho đệ tử các ngươi tôi luyện một phen, không sai chứ?
Mục Vân phi thân mà xuống, phía trên trường sam màu mực không nhiễm một tia máu tươi.
Sát khí lăng lệ kia cũng tan thành mây khói.
Một sợi tóc dài nhẹ nhàng phiêu đãng trên trán, thái độ tiêu sái như con cháu thế gia.
Mục Vân, trở về!
- Đương nhiên không có vấn đề.
Chu Tử Kiện nắm chặt song kiếm, ra lệnh, lập tức, đệ tử Thiên Kiếm sơn tràn đầy nhiệt huyết, quán chú chân nguyên lên trường kiếm trong tay mình, giết ra.
Thực lực của Mục Vân cường hãn, lưu cho bọn hắn quá nhiều rung động.
Kiếm thuật của hắn, càng làm cho bọn hắn chấn kinh.
Một kiếm chém giết Tra Khắc, đây là thực lực gì? Đây là kiếm pháp gì?
Cường giả biểu hiện rất dễ dàng để người ta nhiệt huyết sôi trào.
Giờ phút này, đám người Thiên Kiếm sơn chính là bắt đầu thiêu đốt nhiệt huyết.
Nhìn thấy tàn binh bại tướng những chiến sĩ Ma tộc, quân lính tan rã, Chu Tử Kiện vỗ vỗ bả vai Mục Vân, khẽ cười nói:
- Ngươi rốt cục trở về, ta biết, ngươi sẽ trở về.
- Bất quá, ta thế nhưng không biết, ngươi thế mà sắp làm phụ thân.
Nhìn Giả Trúc, Mục Vân cười nói.
- Còn muốn đa tạ ngươi đây.
Chu Tử Kiện mỉm cười nói:
- Nếu không phải trận chiến năm đó của ngươi, Trúc nhi cũng không có khả năng rời khỏi Huyền Không sơn, ở cùng với ta.
- Vô luận như thế nào, kết cục viên mãn là được, không phải sao?
- Đúng!
Nhìn Mục Vân, Chu Tử Kiện ha ha cười một tiếng, trong mắt đều là vui vẻ.
Cùng Mục Vân dù không tính là huynh đệ, có thể càng thêm sâu sắc hơn bằng hữu, loại cảm giác này, rất tốt.
- Thiên Ngọc Tử tiền bối!
Mục Vân chắp tay nhìn Thiên Ngọc Tử, cười nói:
- Hư Tiên đan này như thế nào?
- Rất kì lạ.
Nhìn vết thương trên bụng mình khép lại, Thiên Ngọc Tử cười nói:
- Tiểu tử ngươi, thật sự học được bản sự.
- Rất tốt là được, nếu không, nhất định phải tìm Diệu Thiến đại sư tính sổ.
Hắt xì...
Ngay tại giờ phút này, ba ngàn tiểu thế giới, trong hoàng cung một chỗ đế quốc, bên trong tẩm điện hoàng đế, Diệu Thiến đại sư đột nhiên hắt xì một cái.
- Tuyệt đối là Mục Vân tiểu tử kia đang mắng ta.
Nhìn hoàng đế trước người sớm đã bị dọa đầy nước tiểu, Diệu Thiến đại sư mắng.
- Diệu đại sư, chúng ta dạng này cũng không phải biện pháp.
Lạc Thiên Vương bất đắc dĩ nói:
- Mấy ngày nay, từ Nam Vân Đế Quốc bắt đầu, lớn nhỏ tìm hoàng đế của mười mấy đế quốc hỏi, căn bản không có tin tức của Mục Vân.
- Đúng thế, cái này ba ngàn tiểu thế giới mênh mông cỡ nào, chúng ta đi nơi nào tìm?
Bạt Thiên lão tổ ngồi trên long ỷ, bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Diệu Thiến đau khổ nói:
- Bên trong phạm vi khoảng cách gần nhất chỗ chúng ta rơi xuống, Mục Vân nếu xuất hiện, cũng hẳn ở trong một mảnh này, ai biết tiểu tử này rơi xuống đâu, hoàng đế trong thế tục có quyền lực lớn nhất, phương thức mau lẹ nhất chính là đi hỏi một chút những hoàng đế này.
- Ngài xác định có thể hỏi ra?
Cửu Nhi nhìn hoàng đế trước người sớm đã là sắc mặt như tro tàn, cười khanh khách.
Diệu Thiến đại sư cũng bất đắc dĩ.
Khí tức trên người mấy người bọn họ thực sự quá cường đại.
Những hoàng đế này có chút trước khi vào triều sớm đã bị bắt, có chút đang sủng hạnh phi tử bị bắt, còn có chút đang có mộng đẹp bị bắt lại.
Ai nhìn bốn người bọn họ đều tưởng là tiên nhân, bị dọa cho phát sợ.
- Ta thấy, cứ tìm kiểu này, không phải biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận