Vô Thượng Thần Đế

Chương 1702: Đi thăm dò

- Đại Phái chủ chính là Mục Vân Mục sư huynh, ta nói ngươi có phải ngốc hay không? Nhanh đi, Vu lão năm đó thế nhưng có tình cảm tặng cho Mục sư huynh một Nhân Dương Đan, ta phí hết lớn công phu mới thăm dò được, Mục sư huynh nguyên lai có phần ân tình với Vu lão, mà Mục sư huynh nhớ tình bạn cũ, nghĩ đến Vu lão người này, vạn nhất Vu lão xảy ra điều gì phiền phức, ta chết, tiểu tử ngươi cũng chết.
Mục Vân? Thành đại Phái chủ?
Cảnh Đức Ngọc trợn tròn mắt.
- Đúng rồi, Cảnh Đức Ngọc, năm đó Mục sư huynh thế nhưng đi ra từ tiểu đội thứ nhất của ngươi, ngươi năm đó cũng không có đắc tội hắn chứ?
- Không, không, đương nhiên không có.
Cảnh Đức Ngọc lắc đầu nói.
- Không có tốt nhất, nhanh, tìm Vu lão ra đây, hiện tại Vu lão thế nhưng là một thần tài của đại đội thứ nhất của ngươi, hảo hảo cung phụng, chỉ cần Mục sư huynh còn ở đây, không ai dám khi dễ đại đội thứ nhất của ngươi, hiện tại, Vu lão nói một câu, phân lượng đều muốn lớn hơn mấy người phụ trách bên trong Ám Huyền thạch tràng như chúng ta, hiểu chưa?
- Ai ai, hảo hảo, bây giờ ta liền đi tìm.
Đầu Cảnh Đức Ngọc triệt để nổ tung.
Hắn vốn cho rằng đến thị sát là vị cao nhân nào của Nhất Diệp kiếm phái, hắn biết là Đại Phái chủ, thế nhưng không nghĩ tới... Sẽ là Mục Vân.
Làm sao có thể! Sẽ không là trùng họ trùng tên chứ.
Mục Vân rời đi Ám Huyền thạch tràng mới mấy năm? Cho dù thiên tài, bốn năm năm có thể đề thăng một cảnh giới đã rất nhanh.
Chẳng lẽ, Mục Vân trong mấy năm thời gian, cảnh giới bá bá bá đề thăng, đã nắm giữ thực lực tọa hạ đệ tử trong tông môn?
Cảnh Đức Ngọc ầm thầm suy nghĩ, triệt để chấn kinh.
Thế nhưng trước mắt, hắn phải vội vàng đi tìm Vu lão.
Dọc theo quặng mỏ, tìm kiếm khắp nơi, Cảnh Đức Ngọc rốt cục nhìn thấy một đạo thân ảnh già nua, xuất hiện trong hầm mỏ.
- Vu lão, Vu lão, ngài làm sao ở chỗ này, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nhanh đi thôi.
Cảnh Đức Ngọc nhìn thấy Vu lão, nhịn không được nói.
Nhưng Vu lão giờ phút này ngồi trên một tảng đá lớn, một chân chạm đất, một chân khác giãn ra đặt ở trên tảng đá.
Nhưng Vu lão ngồi ở chỗ đó, trước người lại có một thân ảnh khom người, cung cung kính kính hầu hạ.
- Lão Vu đầu, chân của ngươi đến cùng thế nào?
Thân ảnh kia đưa hai tay đặt lên trên đùi khô cạn của Vu lão, ân cần hỏi.
- Này, bệnh cũ!
Hai mắt lão Vu đầu đục ngầu cười ha hả nói:
- Ta đều nhớ không rõ, bao nhiêu năm đều như thế, ta đã quá già, từ khi tiến vào trong tiên giới, lúc đầu cũng muốn nhảy lên trở thành tiên nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng bây giờ... Không muốn, không muốn nữa.
- Sao có thể không muốn!
Thân ảnh kia khom người, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn chân của lão Vu đầu, cười nói:
- Già nhưng chí chưa già, lúc nào cũng không nên từ bỏ đấu chí.
Nhìn tấm lưng kia, Cảnh Đức Ngọc vốn định lao ra tranh cãi, nhưng hiện tại tựa hồ rất không thích hợp, chỉ đứng ở một bên, ngậm miệng không nói.
Nhìn thân ảnh này... Rất quen thuộc.
- Già rồi, ta không sánh bằng ngươi, năm đó ta nhìn ngươi, tư chất rất tốt, cho nên cho ngươi một Nhân Dương Đan, kết một thiện duyên.
Lão Vu đầu ha ha cười nói:
- Chỉ là không nghĩ tới, ngươi có tiến bộ như vậy.
Nghe được lời lão Vu đầu, Cảnh Đức Ngọc ngẩn ngơ.
Mục... Vân!
Cảnh Đức Ngọc đứng vững, yên lặng, cẩn thận từng li từng tí lui ra phía sau mấy bước.
- Ta còn nhớ, lão Vu đầu ngươi cho ta Nhân Dương Đan, nhưng vẫn là tàn thứ phẩm đây.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, lão Vu đầu cười ha ha một tiếng, mặt mo đỏ ửng.
Trong sơn động, càng ngày càng nhiều thân ảnh lại là tụ tập.
Dần dần ngăn chặn cửa hang.
Nhưng nhìn hai người đang cười cười nói nói, ai cũng không dám quấy rầy.
Vị trước mắt này là ai?
Tọa hạ đệ tử đứng đầu của Nhất Diệp kiếm phái, Đại Phái chủ hiện nay, tồn tại mà ngay cả thái thượng trưởng lão đều thần phục.
Hắn đang nói chuyện phiếm với người khác, ai dám cản?
Trong hầm mỏ, đệ tử Nhất Diệp kiếm phái lưu thủ bên trong Ám Huyền thạch tràng, cùng với đệ tử đi theo Mục Vân mà đến, từng người đứng bên trong đường hầm, không nói một lời.
Mấy người Lâm Chi Tu cũng nhìn thấy lão Vu đầu, trong lòng đầy vui vẻ.
Thời điểm năm đó bọn hắn ở cùng một chỗ, chỉ cần bước vào đến cảnh giới Nhân Tiên, đều cảm giác là nằm mơ.
Nhưng bây giờ, bọn hắn được Mục Vân thay đổi, suy nghĩ không phải cảnh giới Nhân Tiên, mà là Địa Tiên.
Một khoảng thời gian kia quả thật để người hoài niệm.
- Được rồi, lão già ta cũng không chiếm dụng thời gian của ngươi, ngươi xem một chút những người kia đều đang chờ ngươi đây?
Lão Vu đầu nhìn cửa đường hầm cơ hồ xếp đầy thân ảnh, cười nói.
- Không sao đâu, để bọn hắn chờ một lát là được.
Mục Vân hé miệng cười nói:
- Ta đã lâu không gặp ngươi, trở lại địa phương ban đầu, nghĩ đến run sợ trong lòng ngày xưa, cũng có một phen đặc biệt tư vị.
- Ha ha...
Lão Vu đầu cười ha ha một tiếng, đứng dậy, nói:
- Ngươi bây giờ thế nhưng là người bận rộn, không thể chậm trễ thời gian của ngươi.
- Đúng rồi Mục Vân, gần đây Thông Thiên kiếm tông cùng Tẩy Kiếm các tựa hồ đang làm trò quỷ, ngươi cần lưu tâm.
- Ta lần này đến chính vì chuyện này.
- Không không không!
Lão Vu đầu lại lắc đầu nói:
- Ta nói giở trò, không chỉ bên ngoài, vụng trộm bên trong Ám Huyền thạch tràng, thế nhưng thông đạo bốn phương thông suốt, cũng tồn tại tình huống không cẩn thận khai thác vượt đường biên giới, cho nên...
- Ta hiểu rõ.
Nghe được lời lão Vu đầu, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Lần nữa nhàn thoại vài câu với lão Vu đầu, Mục Vân quay người đi đến trung ương quáng động.
- Nguyễn Kinh Ngọc, Lăng Ngạn.
Mục Vân mở miệng quát, bên trong ngữ khí mang theo tư thái lăng lệ cùng bá khí.
- Mục sư huynh!
- Mục sư huynh!
Nguyễn Kinh Ngọc, Lăng Ngạn hai người đã sớm chờ lâu trong hầm mỏ, giờ phút này nghe Mục Vân triệu hoán, đi ra.
- Cẩn thận nói một chút cho ta, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Vì cái gì các ngươi hai người vừa đến liền xảy ra vấn đề lớn như vậy? Tốt nhất cho ta một cái công đạo.
- Khởi bẩm Mục sư huynh.
Nghe đến lời này, Nguyễn Kinh Ngọc chắp tay nói:
- Chúng ta cũng vừa tới nơi này, không rõ tình huống, nhưng theo đệ tử ở chỗ này nói, gần đây bên trong Thông Thiên kiếm tông có một ít đệ tử nhàn rỗi không chuyện gì đến khiêu khích, cho nên có sư đệ nhịn không được, ra tay đánh nhau.
- Vốn là chuyện vặt, ma sát thường xuyên đều có, thế nhưng gần đây mấy lần, tranh đấu càng thêm kịch liệt, xuất hiện... Nhân mạng.
- Xuất hiện nhân mạng?
Mục Vân quát:
- Nhân mạng này, là nhân mạng của võ giả đến từ hạ giới của Ám Huyền thạch tràng.
- Nguyễn Kinh Ngọc, ta làm sao biết, một ít người khai thác mỏ bị ép tham gia đánh cược, đệ tử Nhất Diệp kiếm phái cùng đệ tử Thông Thiên kiếm tông không tham gia giao thủ, ngược lại để thợ mỏ đi mất mạng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận