Vô Thượng Thần Đế

Chương 2701: Ngưng tụ kiếm hồm

- Tiểu tử ngươi ngược lại dã tâm thật lớn.
Mục Phong Trần cười ha ha, nói:
- Được rồi, nói thật, thái gia gia ngươi cùng Thánh Bi dung hợp một chiêu Địa Bạo Thiên Vẫn, cùng Lưu Tinh Bạo Vũ của ta, mỗi người đều có ưu khuyết điểm, Lưu Tinh Bạo Vũ của ta, công kích từ trên trời giáng xuống, trốn không thể trốn tránh, chiêu này của thái gia gia ngươi, là từ mặt đất nổi lên, một công kích trên trời, một cái công kích trên mặt đất, đó quả thực là tuyệt sát.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
- Được rồi, tạm thời không nói những thứ này, ta sẽ giảng giải cho ngươi, kiếm hồn chi đạo.
Mục Phong Trần dứt lời, bắt đầu giảng giải:
- Kiếm đạo, chính là con đường kiếm thuật của mình sau khi lĩnh ngộ kiếm tâm, nhưng từ kiếm ý đến kiếm thế, kiếm tâm vân vân, nói cho cùng, là con người cùng kiếm, cùng thiên địa câu thông.
- Mà kiếm hồn chi đạo, viết tắt là Kiếm Hồn, loại ý cảnh này, là thể hiện chung cực của nhân kiếm hợp nhất.
- Cho tới nay, kiếm khách đều coi mình là chủ đạo, thật ra kiếm có đôi khi, cũng có thể chủ đạo người, loại này chính là chỗ cường đại của kiếm khách kiếm hồn.
- Muốn bắt được điểm này, nhất định phải, dung hợp thành một thể cùng kiếm của ngươi, yêu thương như thê tử, hài tử, cung phụng, săn sóc.
- Trên người ngươi có một thanh Huyền Viêm thần kiếm, ngươi có thể cùng câu thông kiếm hồn nó trước, ngưng tụ kiếm hồn, ở trong hồn phách ngươi ngưng kết ra hồn phách của một thanh kiếm, đi tẩm bổ nó, thai nghén nó.
- Ngưng tụ kiếm hồn, kiếm kia mới thật sự sống, sống giống như người khác.
- ......
Mục Phong Trần không ngừng giảng giải, không chút nào giữ lại, hoàn toàn mở ra một thiên địa mới cho Mục Vân.
Một thiên địa mới đối với kiếm khách.
Cho tới nay, Mục Vân cho rằng, kiếm đạo đã là đỉnh cấp của kiếm khách, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên còn có kiếm hồn, kiếm phách, kiếm thể ba loại cấp độ cảnh giới.
Thiên địa to lớn, đối với hắn mà nói, thiên địa này chính là hải dương mênh mông, mà hắn bất quá chỉ là một giọt nước trong hải dương mà thôi.
Một đêm không ngủ, Mục Vân cẩn thận ghi nhớ lời nói của Mục Phong Trần, ôm chặt lấy Huyền Viêm thần kiếm, ở trong thân thể, ngưng tụ kiếm hồn của mình.
Rốt cuộc đều hiểu rõ, nhưng muốn làm, rất khó.
Mấy ngày nay không có chuyện gì, Mục Vân dặn dò Tạ Thanh một câu, cũng không có ý định đi ra ngoài.
Mà Tạ Thanh vẫn lo lắng Mục Vân tu luyện bị người quấy rầy, chạy đến trong phòng Mục Vân, ngửa ra bốn chi, ngủ như heo chết.
Mục Vân khoanh chân ngồi trên mặt đất, một ngày một đêm không nhúc nhích, hai tay hắn nắm chặt Huyền Viêm thần kiếm, giờ khắc này, vẫn dụng tâm cảm ngộ.
Từ kiếm ý đến kiếm thế, mãi cho đến đạt kiếm đạo, hắn kiếp này tu luyện kiếm thuật, bằng vào bản tâm của mình.
Điểm này, hưởng lợi từ Diệt Thiên Viêm dạy dỗ.
Ảnh hưởng của Diệt Thiên Viêm đối với Mục Vân quá lớn.
Trong phòng, ngoại trừ tiếng hô hấp của Tạ Thanh, yên tĩnh khiến người ta giận sôi.
Mà dần dần, thân thể Mục Vân chậm rãi bay lên không trung, Huyền Viêm thần kiếm trước người hắn, hiện tại chậm rãi phiêu đãng, dọc theo thân thể hắn bắt đầu bay múa, xoay tròn.
Mục Vân hiện tại, chỉ cảm giác bên trong thần hồn mình, một thân ảnh kiếm chậm rãi ngưng tụ xuất hiện.
Khóe miệng hắn, hiện lên một nụ cười.
Hưu...
Trong lúc bất chợt, Huyền Viêm thần kiếm, lúc này tốc độ tăng nhanh, một kiếm bắn về phía giường.
Khanh...
Kiếm kia, cắm vào giữa hai chân Tạ Thanh.
- Có chuyện gì vậy?
Tạ Thanh hiện tại bị bừng tỉnh, xoa xoa hai mắt, nhìn trước người.
- Mẹ kiếp!
Trong lúc bất chợt, hắn kêu sợ hãi, ngồi dậy, sờ sờ đùi mình, nhìn Mục Vân đang lộ vẻ mặt tươi cười, nhất thời xù lông.
- Soi con, ngươi là thứ lang tâm cẩu phế, lão tử sợ ngươi tu luyện bị người ta ám toán, ở chỗ này hảo tâm bồi ngươi, ngươi cư nhiên... Ngươi lại muốn gây bất lợi cho huynh đệ ta.
- Sói con, sao ngươi lại vô lương tâm như thế.
Chỉ là nhìn nụ cười của Mục Vân, Tạ Thanh đột nhiên ngẩn người, nói:
- Mẹ nó, không phải là ngươi coi trọng lão tử, muốn biến lão tử thành nữ, chuẩn bị đè lão tử đó chứ?
- Mục Vân ơi Mục Vân, lão tử coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn đè… Trên... Ta.
- Ngươi đã có tám bà vợ, mỗi người mỗi vẻ, ngươi vẫn còn chưa hài lòng?
Nghe Tạ Thanh líu ríu kêu to, Mục Vân quả nhiên muốn ra một cái tát bổ chết hắn.
- Ngươi lại nhìn.
Mục Vân hiện tại mỉm cười, Huyền Viêm thần kiếm lúc này đột nhiên rút ra, vòng quanh Tạ Thanh, xoay một vòng.
- Sao?
Tạ Thanh nhất thời sửng sốt.
- Đây là... Kiếm hồn? Ngươi lĩnh ngộ được Kiếm Hồn?
- Đúng vậy.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Thì ra là như thế, kiếm hồn, chính là cho kiếm, ban cho hồn phách, tuy nói một ít thần khí cường đại, bản thân có khí hồn, cùng người khác câu thông, nhưng là kiếm hồn, cao minh hơn so với khí hồn nhiều lắm.
- Ban cho kiếm sinh mệnh mới, cho nó hồn, nó giống như một sinh mệnh mới, ban cho nó sinh mệnh, loại cảm giác này, quá kỳ diệu.
Mục Vân hiện tại, trong lòng vô cùng vui mừng.
Mà lúc này, bên trong hai tấm bia thánh.
Mục Phong Trần và Mục Phong Tiếu hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn mắt cứng lưỡi.
- Phong Trần, ngươi là ngày hôm qua dạy hắn? Trước đây chưa từng dạy?
Mục Phong Tiếu nhịn không được hỏi.
- Tuyệt đối không có.
Mục Phong Trần hiện tại cũng vẻ mặt ngây thơ, nói:
- Một ngày một đêm, lĩnh ngộ huyền diệu kiếm hồn, cái này...
- Ngươi lừa lão tử đúng không?
Mục Phong Tiếu mắng:
- Ta không tin ngươi là vừa mới dạy hắn.
- Ta nào dám!
Mục Phong Trần bất đắc dĩ nói:
- Ta thật sự chính là ngày hôm qua vừa nói với hắn, kiếm hồn, kiếm phách, kiếm thể, hắn còn kinh ngạc liên tục hỏi, sau đó liền triệu hoán ngài ra, ta cũng không nói nhiều...
- Triệu hoán cái đầu ngươi.
Mục Phong cười mắng:
- Tiểu tử này còn kinh khủng hơn Thanh Vũ, thiên tử mười thế này.
- Lão tổ tông Mục tộc chúng ta đã nói qua, cách đời thứ chín, đời thứ mười, Mục tộc chúng ta nhất định sẽ xuất hiện một đại nhân vật, ta vẫn cho rằng là Thanh Vũ, nhưng hiện tại xem ra, đời mười một này còn khủng bố hơn đời thứ mười.
- Mẫu thân Vân nhi, thân phận không rõ, Thanh Vũ bởi vì việc này, trầm cảm hồi lâu, hiện tại vẫn buồn bực không vui, bằng không, hiện tại Mục tộc khẳng định thống nhất thần giới rồi.
- Nói như vậy, ta cảm giác được khí tức khác thường từ trên người tiểu tử này, hẳn là có quan hệ rất lớn với mẫu thân của hắn.
Mục Phong Trần nói thầm:
- Có lẽ là bởi vì ta dạy dỗ quá tốt, Vân nhi nhất thời liền lĩnh ngộ...
Nghe được lời này, Mục Phong Tiếu nhìn Mục Phong Trần, ngẩn người, đôi mắt mở to.
- Lão tử sao lại sinh ra đứa con trai không biết xấu hổ như ngươi chứ.
- Ta...
Mục Phong Trần xấu hổ...
Mà hiện tại, Mục Vân khống chế Huyền Viêm thần kiếm, xoay tròn, ở trong phòng, vui vẻ không thôi.
Loại cảm giác này, thật sự quá kỳ diệu.
Quả thực là... Làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Tùy tâm sở dục khống chế thần kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận