Vô Thượng Thần Đế

Chương 2386: Người là ta giết (1)

Kiếp trước Tạ Thanh rất quen thuộc Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc của Yêu vực, bằng không, hắn cũng sẽ không biết Cửu nhi, hại Cửu nhi.
Trong Yêu vực, Vạn Yêu Sâm Lâm tới gần phương bắc Huyết Vực, ba đại Yêu tộc nắm quyền phân biệt là Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, Vương Giả Lang tộc. Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc, cùng với Kim Giác Thiên Ngưu nhất tộc.
Ba đại tộc này chính là ba trong cửu đại Yêu tộc của Yêu vực.
Yêu tộc phân chia, không đơn giản như nhìn chủng tộc cường đại, càng phải xem thực lực của cường giả đỉnh cao trong chủng tộc.
Thí dụ như Khiếu Nguyệt Lang Vương, nếu hắn không phải người mạnh nhất Lang tộc, Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng không có khả năng trở thành một trong cửu đại Yêu tộc, có thể biến thành Tử Văn yêu lang.
Thực lực đứng đầu thể hiện càng thêm nhuần nhuyễn ở trong Yêu vực.
- Nơi này chính là Tô gia của chúng ta.
Tô Thiến mang theo Mục Vân tiến vào trong thành, đi tới một cánh cửa lớn.
- Đại tiểu thư, ngài cuối cùng cũng trở về.
Một lão quản gia tiến lên, khẩn trương nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
- Làm sao vậy?
Tô Thiến biến sắc.
- Người của Mã gia cùng Sở gia đến quấy rối, nói muốn cầu hôn ngài cùng nhị tiểu thư, bọn họ sẽ trợ giúp Tô gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không, để tô gia chúng ta tự sinh tự diệt, thậm chí còn... Thêm một ngọn lửa.
Nghe được lời này, trên mặt Tô Thiến tức giận không thôi.
- Thật đáng ghét.
Thân ảnh Tô Thiến chợt lóe, tiến vào trong viện trạch Tô gia.
Mà hiện tại, trên đại điện Tô gia, một thân ảnh ngồi ngay ngắn ở phía trên, sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho khan.
- Tô tộc trưởng!
Phía dưới bên phải, một nam tử trung niên dáng người hơi mập mạp cười nói:
- Ngài không cần cứng rắn chống đỡ, kết quả đối với ai cũng không tốt.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý gả hai nữ nhi của ngươi cho Sở gia và Mã gia chúng ta, tam đại gia tộc chúng ta một lòng, chuyện tốt như vậy, đi đâu tìm?
- Sở Kiều Sơn.
Nghe được lời này, sắc mặt Tô Chiến lạnh lẽo, hừ nói:
- Ngươi ít ở chỗ này tác oai tác quáu, có bản lĩnh, ngươi làm càn ở trước mặt Tử Vũ thiếu gia đi.
- Tô Chiến! Ngươi đừng rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.
Đang lúc này, nam tử bên trái vuốt râu, mở lời:
- Chúng ta cho ngươi cơ hội, để cho Tô gia ngươi không đến mức bị Tử Vũ thiếu gia tiêu diệt, giao không được đan dược, Tô gia các ngươi tuyệt đối sẽ xong đời.
- Mã Bá Vân, ngươi nhất định phải bỏ đá xuống giếng?
Tô Chiến đứng dậy, quát:
- Mã gia các ngươi cùng Sở gia trước kia gặp nạn, Tô Chiến ta viện thủ? Bây giờ thế nào? Lấy oán báo đức?
- Đừng nói như vậy.
Mã Bá Vân cười nhạo nói:
- Năm đó, Mã gia chúng ta cũng phải trả giá đắt, chút tình cảm này, cũng không đáng để lấy ra khoe khoang?
Sở Kiều Sơn không kiên nhẫn nói:
- Tô Chiến, ta nhắc lại lần nữa, ngươi rốt cuộc đồng ý hay không đồng ý?
- Muốn cho ta đồng ý? Mơ đi.
Tô Chiến hét lớn, vỗ bàn một cái, quát:
- Các ngươi hiện tại ra khỏi Tô gia.
- Được, Tô Chiến, đây là ngươi tự tìm.
Sở Kiều Sơn tức giận quát to, phất tay áo muốn rời đi.
- Cha!
Đúng lúc này, Tô Thiến xông vào.
Nhìn thấy Tô Thiến, Sở Kiều Sơn và Mã Bá Vân đều sửng sốt.
Sao Tô Thiến lại xuất hiện ở chỗ này?
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, nếu Tô Chiến không đồng ý, sát thủ hai nhà bọn họ sẽ chém giết Tô Thiến và Tô Vũ.
- Tô Thiến, ngươi như thế nào....
- Sao lại bình yên vô sự trở về phải không?
Tô Thiến cười lạnh nói:
- Mã Bá Vân, Sở Kiều Sơn, các ngươi không nghĩ tới ta còn sống chứ?
- Thiến nhi, chuyện gì xảy ra?
Tô Chiến đứng dậy, nhìn Tô Thiến.
Hắn biết được Tô Thiến đêm qua đi Tử Nhân Cốc, lo lắng không thôi, hiện tại nhìn thấy Tô Thiến an toàn trở về, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dường như mọi thứ không đơn giản.
- Cha...
Tô Thiến mở lời:
- Không sao đâu....
Tô Thiến biết phụ thân bị thương, không đành lòng lại để cho phụ thân vất vả.
- Đêm qua chỉ gặp phải mấy con chó cản được, nhưng may mắn có một vị cao nhân xuất thủ, cứu chúng ta.
Tô Thiến nói xong, nhìn ra ngoài đại sảnh.
- Mục tiên sinh.
Tô Thiến đưa Mục Vân đến đại sảnh, mở lời:
- Đây là cha ta, phụ thân, vị này là Mục Vân Mục tiên sinh.
- Hân hạnh.
- Chào Tô tộc trưởng.
Mục Vân chắp tay, đứng ở một bên.
Cảnh tượng có vẻ như không đúng lắm.
Ánh mắt Sở Kiều Sơn và Mã Bá Vân dừng trên người Mục Vân, nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhìn ra vấn đề gì.
Nhưng luôn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tô Thiến nhìn Sở Kiều Sơn và Mã Bá Vân, cười nói:
- Hai vị tộc trưởng, xem hai vị công tử các ngươi có về tộc hay không, miễn cho ban đêm ở bên ngoài, gặp phải hắc thủ.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Sở Kiều Sơn cùng Mã Bá Vân biến đổi.
Sở Kiều Sơn nhất thời quát:
- Ngươi làm gì Ngọc Sơn?
- Ta có thể làm gì hai vị công tử đây?
Tô Thiến cười nói:
- Không thấy bọn họ đâu, ngươi nên đi nơi tìm bọn họ, hỏi ta làm cái gì?
- Tô Thiến, nếu con ta xảy ra chuyện gì, ngươi cứ chờ chôn cùng đi.
- Làm càn!
Tô Chiến nhất thời quát:
- Sở Kiều Sơn, ngươi xem Tô gia ta là địa phương nào? Đang ở trong Tô gia lại dám đe dọa con gái ta, lá gan của ngươi thật lớn.
- Tô Chiến, ngươi ít ở đây nói mạnh miệnh, hôm nay chúng ta tới là thương lượng với ngươi, ngươi không đáp ứng, Tô gia ngươi sẽ xong đời, theo tính cách của Tử Vũ công tử, Tô gia ngươi nhất định bị chém cả nhà.
Mã Bá Vân quát:
- Còn nữa, nếu con trai ta xuất hiện một tia sai lầm, Tô gia các ngươi, chờ xong đời đi.
Khinh người quá đáng.
Ngực Tô Thiến phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
- Nơi này không hoan nghênh các ngươi, làm phiền các ngươi đi ra ngoài!
Tô Thiến thở phì phò quát.
- Ngươi......
Hai vị tộc trưởng hiện tại lo lắng cho nhi tử của mình, trong lòng tức giận không thôi.
Theo đạo lý mà nói, hôm qua Mã Đông Sinh và Sở Ngọc Sơn hai người nên trở về, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Hiển nhiên có chuyện lớn.
Bọn họ sáng sớm đi tới Tô gia, muốn xem xét hư thực, hiện tại xem ra, thật sự xảy ra vấn đề.
Sở Kiều Sơn mở lời:
- Tô Thiến, Tô Chiến, nếu con trai ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô gia ngươi cứ chờ chết đi.
- Sở Kiều Sơn, ngươi có ý gì? Con trai ngươi chết, làm gì liên quan tới Tô gia chúng ta?
Tô Chiến quát:
- Mau đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi.
- Ngươi......
Sở Kiều Sơn hiện tại sốt ruột con trai, không muốn nói nhảm, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, Mã Bá Vân lại nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi không phải người Tô gia?.
- Ta?
Mục Vân hiện tại nhìn bốn phía, nhìn thấy Mã Bá Vân chỉ chỉ mình, gật đầu nói:
- Không sai, ta quả thật không phải người Tô gia.
- Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở Tử Cực thành?.
- Ồ...
Mục Vân tùy ý nói:
- Ta là Mục Vân, đến từ... Tử Nhân cốc.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn hai người nhìn Mục Vân đều cổ quái.
Cái người này... Đầu óc có bị bệnh không?
- Đi thôi.
Sở Kiều Sơn càng ngày càng cảm thấy Mục Vân kỳ quái, mở lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận