Vô Thượng Thần Đế

Chương 1474: Nhất định phải chết

- Cái này cũng thì thôi, còn bị Mục Vân bày cho một đạo, nếu không phải Lâm Phong xuất hiện, chúng ta bây giờ còn bị mơ mơ màng màng.
Ba người Mục Vân ẩn thân trong sơn động cách người một đoạn, chỉ bất quá trăm mét, lời nói ra, một chữ không kém rơi vào trong tai ba người.
- Sư muội đừng tức giận.
Tinh Độc Ngọc kéo qua vòng eo tinh tế của Nguyệt Thăng Thiên, an ủi nói:
- Chẳng ai ngờ rằng tiểu tử kia thế mà giấu sâu như vậy, chờ ta tìm tới hắn, nhất định lột da hắn.
- Dám giả trư ăn lão hổ, làm trò ở trước mặt chúng ta, tiểu tử này thật không muốn sống.
Tinh Độc Ngọc lại lần nữa nói:
- Hảo muội muội, ca ca hiện tại giết nhiều thêm mấy tiên thú cho ngươi hả giận, nếu gặp được xú tiểu tử kia, nhất định chém hắn thịt nát xương tan.
- Ừm!
Tinh Độc Ngọc nói xong, mang theo Nguyệt Thăng Thiên và mấy tên đệ tử Tinh Nguyệt kiếm phủ rời khỏi nơi đây.
Ba người trong động phủ nhìn hết thảy để ở trong mắt.
- Lâm Phong đến rồi!
Lâm Chi Tu cau mày nói.
- Vậy ngươi làm sao?
Phàm Vô Ngôn nhìn Lâm Chi Tu, mở miệng dò hỏi.
- Đương nhiên là giết hắn.
Giọng nói Lâm Chi Tu mang theo một ít băng lãnh, nói:
- Trước đó, ta chỉ có thể bị hắn khi nhục, lần này, bởi vì Mục huynh, bây giờ ta tấn thăng đến cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, chưa hẳn không thể đối phó hắn.
- Tốt!
Nhìn Lâm Chi Tu biểu lộ, Mục Vân biết, đây là tâm sự của hắn.
- Đã như vậy, chúng ta bây giờ đi tìm Lâm Phong!
Mục Vân mở lời:
- Để ngươi giải xong tâm sự của mình, chém giết Lâm Phong.
- Hiện tại?
- Nếu không thì sao?
Lâm Chi Tu kinh ngạc nói:
- Bên ngoài bây giờ đều đang tìm kiếm chúng ta, chúng ta bây giờ ra ngoài, chẳng phải tự chui đầu vào lưới?
- Chính là bởi vì bọn hắn đều đang tìm kiếm chúng ta, cho nên chúng ta càng nên đi ra ngoài!
Mục Vân chém đinh chặt sắt nói:
- Lâm Phong lần này xuất hiện, nhất định chạy đến tìm ta, nếu biết ngươi đi cùng với ta, cũng sẽ hung hăng giáo huấn ngươi, dứt khoát lần này giải quyết bọn hắn, chúng ta ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái cũng có không thù địch, mới có thể dễ phát triển Luân Hồi đảng hơn.
- Ừm!
- Không sai!
Nghe đến lời này, hai người đều gật đầu.
Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn hai người đã hiểu ý đồ của Mục Vân, mà cũng dần dần bắt đầu dùng suy nghĩ của Mục Vân làm hạch tâm.
- Đã như vậy, chúng ta bây giờ khởi hành.
Ba người thương nghị xong, bắt đầu xuất phát.
Phàm Vô Ngôn lại mở lời:
- Thế nhưng Bích Lạc tiên sơn, diện tích rộng lớn, chúng ta đi nơi nào tìm Lâm Phong bọn hắn?
- Cái này không khó.
Bàn tay Lâm Chi Tu xuất hiện một con chuồn chuồn bằng ngọc, nói:
- Ngọc chuồn này chính là đầu mối then chốt liên hệ giữa ta và Lâm Phong, hắn có thể dựa vào nó tìm tới ta, ta cũng có thể dựa vào nó tìm tới hắn.
- Thế hắn...
- Hắn hiện tại cũng không biết ta đi cùng Mục huynh, hẳn là sẽ không...
- Ha ha... Hảo đệ đệ, ngươi làm sao có thể xác định, ta không biết ngươi đi cùng với Mục Vân?
Lâm Chi Tu vừa dứt lời, bên ngoài sơn động một giọng nói trêu tức đột nhiên vang lên.
Oanh...
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang vang lên, hang đá trước mặt ba người triệt để nổ tung.
Ba thân ảnh bay vào.
Mà lúc này, bên ngoài sơn động, mấy người Lâm Phong đang đứng.
Nam tử đứng chung với Lâm Phong một thân trường sam màu đen, đầu đội nón đen, trước ngực ôm một thanh kiếm, ánh mắt chỉ nhấc lên một chút nhìn Mục Vân trong ba người.
- Chính là hắn?
Nam tử chỉ Mục Vân, hơi mở lời.
- Chính là hắn!
Khanh...
Một tiếng kiếm reo vang lên, nam tử đưa kiếm chỉ Mục Vân, nói:
- Chịu chết đi!
- Lâm Phong, ngươi làm cái gì?
Lâm Chi Tu giờ này lại bước ra một bước, quát:
- Mục Vân hiện tại cũng là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, ngươi muốn giết hắn, quy tắc tông môn...
- Quy tắc tông môn chó má.
Lâm Phong lại cười gằn đánh gãy lời Lâm Chi Tu, cười nói:
- Ta muốn giết hắn, liền giết, quy tắc tông môn? bên trong Nhất Diệp kiếm phái, có gia gia làm chỗ dựa, cho dù quy tắc tông môn lại như thế nào?
- Mà bây giờ đang ở bên trong hoang sơn dã lĩnh, hắn chết, các ngươi cũng chết, ai sẽ nói?
- Ngươi...
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu tức giận không thôi.
- Đừng ngươi ngươi ngươi.
Lâm Phong quát:
- Lâm Chi Tu, ngươi cũng đừng quên, mặc dù ngươi là nhị đệ ta, nhưng trên thực tế, ngươi bất quá là một người hầu của ta thôi, thế nào? Hiện tại tìm tới chủ nhân mới, muốn cắn ngược lại chủ nhân cũ một cái?
- Lâm Phong, ngươi quá mức.
- Quá phận? Nhiều năm mang theo ngươi, hiện tại ngược lại kiêu căng khinh người, Lâm Chi Tu, so với ta, ngươi vẫn non một chút.
Lâm Phong vừa dứt lời, kiếm trong tay chỉ thẳng Lâm Chi Tu, cười lạnh nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng mình rất lợi hại, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi đến cùng lợi hại đến mức nào.
- Lâm Chi Tu, làm gì e ngại hắn, ngươi bây giờ cũng là nhị phẩm Nhân Tiên, luận thực lực, phế vật này, nói không chừng vẫn còn so không bằng ngươi.
Phàm Vô Ngôn ngược lại cười hắc hắc nói:
- Mà ta ngược lại rất muốn nhìn một chút, Lâm Phong này, trừ gia gia hắn là trưởng lão Nhất Diệp kiếm phái ra, bản thân hắn là cái thá gì.
- Ta là cái thá gì, còn chưa tới phiên ngươi đến xen vào.
Lâm Phong quát:
- Lạc Nhạn Hành, giết Mục Vân, mấy người các ngươi, làm thịt phế vật lắm miệng này cho ta, còn cẩu vật này, ta tự mình động thủ giết hắn.
- Không có vấn đề.
Lạc Nhạn Hành mở miệng đáp:
- Kẻ này, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Vừa dứt lời, nhân mã tản ra, giết tới.
Đinh đinh đinh...
Lập tức, Mục Vân bị Lạc Nhạn Hành ngăn lại, mà Lâm Chi Tu thì phóng tới Lâm Phong, mấy người đi theo Lâm Phong đều là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, trong đó còn có Liễu Nguyệt Nguyệt, Trần Đào mấy người lúc trước.
Mà Phàm Vô Ngôn hiện nay chính là cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, mấy người bọn hắn cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, chỉ có thể cuốn lấy Phàm Vô Ngôn.
Thấy cảnh này, Mục Vân ngược lại không lo lắng.
Đã như vậy, không còn gì để nói.
Mục Vân đối mặt Lạc Nhạn Hành.
Gia hỏa này cũng là cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, hơn nữa nhìn hắn xuất kiếm ý cảnh, tựa hồ đã lĩnh ngộ kiếm ý.
- Mục Vân, ta dù không cừu không oán với ngươi, nhưng lấy tiền tài của người, trừ tai hoạ cho người, chết rồi, cũng đừng oán ta, chỉ có thể trách ngươi đắc tội người không nên đắc tội.
Phàm Vô Ngôn mở lời.
- Lời này, cũng chính là lời ta muốn nói cho ngươi.
Hiện nay Mục Vân, cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên không giả, thế nhưng đã tiến hành vận chuyển hai mươi lăm chu thiên Tiên khí, võ giả cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên bình thường trong tay hắn, căn bản so không được, không thể chịu đựng.
Lạc Nhạn Hành tự cho rằng thức tỉnh kiếm ý, hoàn toàn không để Mục Vân ở trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận