Vô Thượng Thần Đế

Chương 2064: Mê Thiên Trận (1)

- Ta biết!
Mục Vân nhìn ba người, lần nữa nói:
- Đã như vậy, ba người các ngươi, nhìn thấy ta, vì cái gì không nói thẳng?
- Chúng ta nghĩ, nhìn thấy ngươi, nhất định phải trút cơn giận, hành hung ngươi một trận, lại ném cho người kia, ai có thể nghĩ....
Thánh Như Ý cười khổ.
Ai có thể nghĩ vẻn vẹn nhìn thấy Mục Vân, còn không có giáo huấn hắn, ngược lại bị hắn giáo huấn.
Thánh Như Ý quả nhiên đắng chát không thôi.
Mà Mục Vân hiện tại thờ ơ.
Tên kia muốn ra, cũng nhìn hắn có bản sự kia hay không.
Một đạo phong ấn cuối cùng, hắn không có giải khai, hơn nữa còn gia cố phong ấn của mình.
Trừ phi người tạo nghệ tiên trận mạnh hơn hắn xuất hiện.
Đệ tử lần này tiến vào bên trong thánh mộ, chỉ sợ có tiên trận tông sư ít càng thêm ít, tiến vào nơi đó, sẽ càng ít.
Mục Vân quyết định không cứu đối phương ra.
- Các ngươi đi thôi.
Mục Vân nhìn ba người, khua tay nói.
- Đi?
Nghe đến lời này, Huyết Vãng Sinh lại lắc đầu nói:
- Chúng ta không thể đi, ngươi nhất định phải theo chúng ta trở về, nếu không chúng ta sẽ chết.
Huyết Vãng Sinh nhìn Mục Vân không còn có ngạo khí.
Mà vừa mới chứng kiến cảnh giới của Mục Vân dần dần kéo lên.
Đến tứ phẩm Chân Tiên.
Đây là khái niệm gì?
Mục Vân tứ phẩm Chân Tiên, thực lực cực mạnh không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, người kia nói, nếu bọn hắn không mang Mục Vân về, sẽ chết.
Dù sao đều chết, làm gì còn chạy.
Mục Vân cười nói:
- Chỗ kia, ta sẽ không trở về, nhất định sẽ khiến các ngươi thất vọng.
Ba người nghe đến lời này, sắc mặt trắng bệch.
Ba người bọn họ cưỡng bức Mục Vân, tuyệt đối là chết.
Thế nhưng không bức bách Mục Vân, bọn hắn thế nào trở về bàn giao, một khi không cách nào hoàn thành người kia dặn dò, cũng là chết.
- Các ngươi đi thôi, ta không giết các ngươi.
Mục Vân phất phất tay, cất bước, tiến vào chỗ sâu.
Lần này đến cảnh giới tứ phẩm Chân Tiên, đối mặt mấy người Lữ Hủ, hắn không có lo lắng, trong này, hắn muốn đi đâu thì có thể đi đó.
Ba trăm huyết vệ biến mất, Mục Vân độc thân tiến vào, đám người Thánh Như Ý lại đi theo.
- Các ngươi đi theo ta làm gì.
Nhìn mấy người theo sau, Mục Vân cười khổ nói:
- Nếu ta trở về, cũng sẽ chết, các ngươi cho rằng ta sẽ trở về?
Nghe đến lời này, sắc mặt ba người đắng chát, thế nhưng vẫn không chịu rời đi.
Thánh Như Ý đi đến, khuôn mặt tiếu mỹ hiện ra một tia hồng nhuận.
Ngọc thủ nhô ra, nắm chặt bàn tay Mục Vân, đặt bàn tay Mục Vân vào trong quần áo trước ngực mình.
- Mục công tử, nếu ngươi theo ta trở về, tiểu nữ tử nguyện ý kính dâng hết thảy.
Thánh Như Ý cử động để Mục Vân thất kinh, vội vàng thu tay.
Chuyện ăn đậu hũ, cho tới bây giờ đều chủ động, hắn lần đầu tiên bị động ăn đậu hũ.
- Thôi thôi, sợ các ngươi.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Nếu các ngươi không sợ chết, đi theo ta, chỗ kia, ta sẽ trở về một chuyến trước khi thí luyện kết thúc, cũng có thể không quay về.
- Còn đến cùng sẽ đi hay không, nhìn mệnh số của các ngươi.
Mục Vân nghĩ rất đơn giản, nếu xảy ra biến cố lớn, hắn không ngại phóng thích Lâm Văn Hiên, giải quyết những người này.
Còn nữa, Lâm Văn Hiên xuất thế, có thể có uy hiếp đối với đại sư huynh.
Nhưng đại sư huynh vạn năm trước là cao thủ Tiên Vương, hiện tại, chỉ sợ càng mạnh, Lâm Văn Hiên, tuyệt không phải đối thủ.
Quan trọng nhất là, bài trừ điểm này, Lâm Văn Hiên xuất thế, chỉ sợ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tất sẽ loạn một trận.
Thiên Kiếm Tử hai vạn năm trước Lâm Văn Hiên.
Thiên Kiếm Tử một vạn năm trước Vân Lang.
Thế nào nhìn, đều sẽ là một trận tranh đấu rất đẹp mắt.
Hai đại Thiên Kiếm Tử, nếu không phục đối phương, chú định sẽ có một trận tranh đấu.
Mục Vân hạ quyết tâm, không khỏi mỉm cười, quay người tiến vào chỗ sâu.
Nơi này, Lục Nhãn Thiên Tinh ở trên một còn lục mao quái đã có vạn khỏa, chỗ sâu, nếu vẫn tồn tại, vậy sẽ có bao nhiêu?
Mục Vân có phần kích động.
Thấy cảnh này, Thánh Như Ý, Huyết Vãng Sinh, Hạ Sâm ba người, đi sát đằng sau.
Ba người bọn họ là thiên tài đỉnh tiêm đến từ Thánh Nho thế gia, Ngũ Hành thần giáo, Huyết Vân cốc tam đại Bạch Ngân cấp thế lực.
Nếu bọn họ chết, thực lực tương lai của tam đại Bạch Ngân cấp thế lực tất nhiên sẽ nhận tổn thất cực lớn.
Cho nên vì sống sót, nhất định phải đi theo Mục Vân.
Sự thật, sau khi trở thành tiên nhân, rất nhiều người đều sợ chết.
Tu luyện vì cái gì?
Vì quân lâm thiên hạ, vì trường sinh bất tử, vì đồng thọ cùng trời đất.
Mà bọn hắn đi đến một bước này, có thể nói trả giá cực lớn.
Cái giá quá lớn, nếu như bây giờ chết rồi, tất cả đều xong.
Cho nên, bất kỳ người nào đều sợ chết, võ giả càng cường đại, càng sợ chết.
Mục Vân cũng không để ý tới cái đuôi sau lưng, bước chân điều nhịp đi vào trong chỗ sâu.
Theo mấy người tiến lên, chỗ sâu trong cung điện trở nên càng thêm khác biệt.
Cung điện trước đó như kiến trúc tàn tạ.
Thế nhưng đi dần vào trong có thể phát hiện, rất nhiều nơi đều bảo tồn hoàn hảo.
Chỉ bất quá, sau khi những người phía trước đi qua, xáo trộn vài chỗ.
Phía trước mấy người hiện tại xuất hiện một cung điện, cung điện kia cao chừng trăm mét, rộng cũng có trăm mét, bất quá, vốn nên là cung điện vàng son lộng lẫy, giờ khắc này lại mang theo từng tầng từng tầng màu xanh đồng.
Những cái kia tự nhiên không phải màu xanh đồng, Mục Vân đi vào bên trong đại điện.
Đại điện bày ra một ít chỗ ngồi chỉnh tề, đèn đuốc rơi lả tả trên đất, loạn thất bát tao, rất rõ ràng có người vừa mới xáo trộn.
Thấy cảnh này, Mục Vân tra xét bốn phía.
Bên trong đại điện, tựa hồ trừ những cái kia loạn thất bát tao bày ra, không có cái gì khác tồn tại đặc thù.
Mục Vân quan sát một hồi lâu, xác thực không có phát hiện vấn đề gì, sau đó tiến lên, đi vào chỗ sâu trong đại điện.
Mà phía sau xuất hiện một cánh cửa.
Cung điện thông suốt trước sau.
Không có dừng lại, Mục Vân rời khỏi cung điện.
Mấy người Thánh Như Ý còn chưa kịp quan sát, Mục Vân đã rời đi, ba người mang theo đám người đi theo.
- Chúng ta thật muốn đi theo hắn?
Huyết Vãng Sinh hiện tại âm trầm nói:
- Không bằng tìm một cơ hội, bắt hắn...
- Ngươi đừng làm ẩu.
Thánh Như Ý quát:
- Hắn ở nhị phẩm Chân Tiên đã có thể nhẹ nhõm đánh ngươi bị thương, bây giờ đến tứ phẩm Chân Tiên, ba người chúng ta cộng lại, căn bản không phải đối thủ, chớ nói chi đám gia hỏa bất cứ lúc nào xuất hiện bất cứ lúc nào biến mất bên cạnh hắn.
- Những cái kia... Hẳn là khôi lỗi?
Hạ Sâm có phần nghĩ mà sợ nói:
- Những khôi lỗi kia tựa hồ sinh tiền giết không ít người, sau khi chết... Tựa hồ cũng giết không ít người, cho người cảm giác, thực sự âm trầm.
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Sâm, Thánh Như Ý cùng Huyết Vãng Sinh cũng cảm giác tim mát lạnh.
Cũng không phải bọn hắn e ngại, mà những huyết vệ kia cho người cảm giác quá khủng bố.
- Hảo, hắn cũng nói, hắn khả năng sẽ còn trở về, chúng ta chỉ có thể bắt lấy một chút hi vọng sống này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận