Vô Thượng Thần Đế

Chương 3392: Bị tính kế (2)

- Giết!
Thân ngoại hóa thân bày ra, Mục Vân ra lệnh một tiếng.
Hai đạo thân ảnh vào hiện tại, cùng lúc giết ra, một cầm kiếm, một cầm thương, đối mặt với hai người Miêu Chiêm Dư và Long Khai Phong. Nhìn thấy một màn này, hai người cũng không cam lòng yếu thế, nhất thời xông ra ngoài.
Trong nháy mắt, cả dãy núi, bị chiến đấu làm cho trời đen đất tối, từng ngọn núi hoàn toàn sụp đổ.
- Trảm.
Trường kiếm giết ra, kiếm khí Mục Vân mãnh liệt như sóng biển, một sóng hơn một sóng.
Sóng khí cường đại, bắn ra.
Tiếng ầm ầm, không ngừng vang lên, Miêu Chiêm Dư hiện tại, không thể không chuyển biến công kích thành phòng thủ.
Mà bên kia, bộ dáng Long Khai Phong, cũng không dễ chịu.
Thân ngoại hóa thân của Mục Vân, không kém gì bản thể công kích.
Hơn nữa, thiện thương, uy lực tuyệt luân.
Tên này, quả nhiên giống như lời đồn, mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi.
Long Khai Phong càng tức giận, Mục Vân lúc trước, hắn có thể tiện tay nghiền giết, nhưng hiện tại, lại làm cho hắn chỉ có thể liên tiếp bại lui.
Tên này, từ khi nào trở nên mãnh liệt tàn bạo như vậy.
- Đáng chết.
Trong lúc này, Long Khai Phong cùng Miêu Chiếm cDưho hai người, liên tiếp bại lui, không thể không lui tụ lại một chỗ.
- Muốn xâm lấn nhân giới, cũng phải nhìn, tư cách hiện tại của các ngươi.
Mục Vân hiện tại, sát khí đằng đằng.
Giải quyết những người này, lần này những ngoại tộc trong không gian cấp thấp này, cũng không đáng lo lắng.
- Tư cách?
Long Khai Phong cười nhạo nói:
- Vậy hãy để ngươi nhìn tư cách của chúng ta ở đâu.
Miêu Chiêm Dư hiện tại sắc mặt cũng lạnh lùng.
- Huyết Triển, Huyết Trình, cũng đừng quên ước định của chúng ta.
Hét nhẹ một tiếng, Long Khai Phong hiện tại đột nhiên quát.
Huyết Triển, Huyết Trình?
Ánh mắt Mục Vân đột nhiên lạnh lẽo.
Bá bá bá......
Trong lúc này, từng đạo thân ảnh đột nhiên giết ra.
Ước chừng hơn hai trăm thân ảnh, giờ khắc này, sát khí đằng đằng.
Ba người cầm đầu, Mục Vân mặc dù có chút xa lạ, nhưng khí tức kia, hiển nhiên không phải ngoại tộc, mà là nhân loại.
Đám người Chiêm Hân Di, Vương Trạch Đông hiện tại cũng đến gần Mục Vân.
- Huyết Triển, Huyết Trình! Nhìn hai người cầm đầu trung ương, sắc mặt Chiêm Hân Di đầy lạnh lùng.
Vương Trạch Đông trầm thấp nói:
- Đó là Dương Dục của Dương tộc, Chu Viễn Chinh của Chu tộc.
Người tới chính là các chiến sĩ còn lại của tam đại cổ tộc.
Một màn này nhất thời khiến cho tất cả mọi người ở đây sờ không ra đầu óc.
- Mục tộc Thái Tử.
Hai người Huyết Trình và Huyết Triển hiện tại sắc mặt lạnh lùng.
Mục Vân hiện tại không cần nghĩ, cũng nhìn ra.
Đây là một cái bẫy.
Sắc mặt Chiêm Hân Di lạnh như băng nhìn về phía Vương Trạch Đông.
- Xem ta làm gì?
Ta mới khinh thường làm loại chuyện này!
Vương Trạch Đông hừ lạnh nói.
Hắn chính là dòng chính Vương tộc, huyết mạch Vương tộc thiên phú bá khí, sinh ra, mỗi một tộc nhân đều mang theo ngạo khí thuộc về mình.
Loại chuyện này, hắn thật khinh thường làm.
- Xem ra, chúng ta đều bị tính kế.
Mục Vân hiện tại có chút bình tĩnh.
- Đáng giận, người của Huyết tộc, không có tên nào là tốt, chỉ biết quấy rối ở sau lưng.
Vương Trạch Đông giận dữ mắng.
- Vương Trạch Đông, ngươi bây giờ tốt nhất là đứng cùng chúng ta.
Ngay hiện tại, Chu Viễn Chinh của Chu tộc, mái tóc theo gió tung bay, cười nhạt nói:
- Thái Tử Mục tộc, tất phải chết không thể nghi ngờ, cho dù ngoại tộc không chết, hắn cũng phải chết.
- Hiện tại, ngươi liên thủ với chúng ta, chúng ta liên thủ với ngoại tộc, trước tiên làm thịt vị Mục tộc Thái Tử này, sau đó, chúng ta quyết tử chiến với ngoại tộc.
- Như vậy chẳng phải là không tốt lắm sao?
Long Khai Phong hiện tại hừ nói:
- Song phương chúng ta tuy rằng bất hòa, nhưng lại có một địch nhân chung, chính là tiểu tử này, giết tiểu tử này, chúng ta lại quyết đấu thư hùng.
Tứ đại ngoại tộc đứng cùng một chỗ, hùng hổ.
- Huyết Triển, ta thấy đầu óc ngươi hỏng rồi.
Chiêm Hân Di hừ nói:
- Đây rõ ràng là kế ly gián của ngoại tộc, giết người Mục tộc, yếu ớt lực lượng nhân tộc của chúng ta, lại cùng bọn họ quyết đấu thư hùng, ngươi có thể bảo đảm thắng lợi sao?
- Nếu không, ngươi sẽ là nguyên nhân hủy diệt nhân tộc.
- Cái nón to như vậy, đè lên đầu ta, cũng không tốt.
Huyết Triển hiện tại cười nhạo nói:
- Hắn chỉ là một Mục Vân, hiện tại cũng không có giá trị lớn như vậy.
- Nhưng ngày sau, nhân giới tuyệt đối bởi vì hắn mà thay đổi, cho nên, hiện tại so với ngoại tộc, uy hiếp của hắn càng lớn.
- Ngươi......
Chiêm Hân Di hiện tại thật sự tức giận không thể cưỡng lại.
Logic của đám Huyết thật quái lạ.
Ngày sau, hôm nay nếu là bởi vì hắn dẫn đến lần này tứ đại ngoại tộc thắng, vậy thông đạo mở ra, nhân loại còn có ngày sau?
Mấy năm nay, giao thủ cùng những chiến sĩ ngoại tộc, hắn chẳng lẽ không biết, những người này kinh khủng ra sao?
Hơn nữa những người này, vẻn vẹn chỉ là chủng tộc cửu đẳng, trong Thương Lan vạn giới mênh mông kia, chỉ là xếp hạng thấp nhất.
Nếu bị chủng tộc nhất đẳng ngấp nghé, nhân giới, sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, nhân loại thậm chí sẽ diệt vong.
Tên này, vì giết Mục Vân, ngay cả điểm này cũng không quan tâm?
- Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì.
Hiện tại, Mục Vân lại khẽ cười nói:
- Muốn giết ta, cứ việc đến là được.
- Nói thật, ta rất tò mò, tiểu tử Huyết Kiêu kia, trước khi đến, rót mê hồn thang gì cho các ngươi.
Vừa nghe lời này, mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.
Mục Vân, tự tin như vậy sao?
Nhưng đối phương, Huyết Triển và Huyết Trình, còn có Chu Viễn Chinh cùng với Dương Dục, bốn tên này, không có ai dễ đối phó, mỗi người đều có tư cách vượt cấp khiêu chiến.
Hơn nữa, tứ đại ngoại tộc, cũng như hổ rình mồi.
- Xem ra vị Thái Tử Mục tộc này, đã nhịn không được muốn chịu chết.
Huyết Triển nhếch miệng cười nói:
- Long Khai Phong, ta ước định cùng các ngươi, chém giết Mục Vân, cho nên, lời dư thừa, không cần ta nhiều lời chứ?
- Tự nhiên.
Long Khai Phong nhếch miệng cười nói:
- Sau khi giết Mục Vân, ngươi ta mỗi người rời đi, gặp lại lần nữa, chính là địch nhân.
- Tốt!
Giờ khắc này, ba bên Huyết tộc, Dương tộc cùng Chu tộc, gần hai trăm người, đứng vững một đoàn.
Mà bốn đại ngoại tộc ba bốn trăm người, hiện tại cũng là như hổ rình mồi.
Mà phía sau mấy người Mục Vân và Vương Trạch Đông cộng lại, cũng bất quá không tới ba trăm người.
Song phương, nhân số đã chênh lệch thật lớn.
- Hiện tại cùng bọn họ liều mạng, không sáng suốt.
Vương Trạch Đông hiện tại thấp giọng nói.
- Đúng vậy, Mục Vân, chúng ta rút trước đi.
Chiêm Hân Di cũng là khuyên can nói.
- Không cần.
Mục Vân hiện tại lại phất phất tay, cười nhạt nói:
- Huyết tộc tam tộc, chủ yếu muốn giết ta, cho nên, bọn họ sẽ không ra tay với các ngươi, các ngươi có thể yên tâm giết những ngoại tộc nhân kia.
- Về phần ta...
Mục Vân từng bước bước ra, khí tức từ từ lan tràn ra.
- Bọn họ muốn giết ta, vậy cũng phải nhìn, có thực lực này hay không.
Vừa nghe lời này, một cỗ khí tức hùng hồn, từ từ khuếch tán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận