Vô Thượng Thần Đế

Chương 2267: Sơn thôn yên tĩnh (2)

Mục Vân mở lời:
- Tâm nhi, nàng lui lại một ít, vùng núi này có khả năng không đơn giản.
Mục Vân nói, bàn tay vung lên, vốn là tay phải xuất kích, thế nhưng giống như nghĩ đến cái gì, Mục Vân đổi lại tay trái, một tay đập vào trên vách tường.
Hắn hiện tại là cảnh giới Đại La Kim Tiên, lực lượng một chưởng phá hủy một ngọn núi đều dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng Mục Vân vỗ ra một chưởng, toàn bộ thân thể lâm vào bên trong bích hoạ, biến mất không thấy gì nữa.
Trước mắt, xuất hiện một thông đạo rộng lớn.
- Tâm nhi, tiến đến!
Sau khi quan sát thông đạo trong sơn động không có gì nguy hiểm, Mục Vân mở miệng.
Nhưng Vương Tâm Nhã cũng không có tiến đến.
Mục Vân quay người trở về, nhìn Vương Tâm Nhã.
- Ta vào không được.
Vương Tâm Nhã khổ sở nói.
- Đến, ta dắt nàng!
Vừa dứt lời, tay phải Mục Vân giữ chặt Vương Tâm Nhã, tay trái đập vào bích hoạ bên trên mặt tường, thân ảnh lóe lên, hai người xuất hiện bên trong thông đạo.
Phía trước vô cùng u ám, ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể đại khái nhìn thấy sơn động cao hơn ba mét, rộng hơn một mét.
Hai người vừa hay đứng vừa đủ.
Tiếp tục đi tới, Mục Vân phát hiện, bọn hắn tựa hồ đang đi ở trong một dị không gian.
Mặc dù thoạt nhìn vẫn còn hành tẩu bên trong bí cảnh, thế nhưng Mục Vân luôn cảm giác đã đến một không gian khác.
Hai người không ngừng tiến lên, dần dần, trước mắt bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
Đến biên giới cửa hang, một mảnh thế giới kỳ dị xuất hiện trước mắt hai người.
Khắp nơi đều là hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von, từng cây cối thấp bé, từng nhà tranh điền viên.
Xuất hiện trước mắt hai người giống như là một tiểu trấn bình thường.
Chỉ bất quá, quang cảnh trong tiểu trấn xác thực rất xinh đẹp, giống như thế ngoại đào nguyên.
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người dọc theo sơn phong, đi tới phía dưới sườn núi.
Cầu nhỏ nước chảy, cổ đạo, gió nhẹ thổi cây dâu tằm.
Nơi này quả thực mỹ lệ, không giống với vẻ đẹp của thiên nhiên, cũng khác biệt với con người làm ra, mà là người và thiên nhiên kết hợp, phòng xá cùng ruộng lúa, cây cối cùng con đường dung hợp, quả thật tự nhiên.
Vẻ đẹp của tự nhiên.
Cũng không phải hoàn toàn tự nhiên.
Rất thư thái.
Thậm chí trong lúc đi tới, Mục Vân cảm giác được Tiên khí bên trong thân thể đều trở nên vui sướng.
- Thật đẹp!
Vương Tâm Nhã giang hai cánh tay, nhìn bốn phía, trong mắt đầy hưng phấn.
- Vân lang, nếu chúng ta có thể cùng Dao nhi tỷ tỷ, Doãn Nhi đều ở lại nơi này, tất sẽ rất náo nhiệt, hài tử trong bụng Dao nhi tỷ tỷ cũng nên sinh ra rồi nhỉ, đến lúc đó chúng ta đoàn tụ một nhà, yên bình sinh sống ở đây, quả thật để cho người ta hướng tới.
Vương Tâm Nhã nhịn không được hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ toàn thân đều thư sướng vui mừng.
Mục Vân nhìn bốn phía, không dám chủ quan.
Địa phương càng mỹ lệ, càng để người không dám khinh thường.
Hai người đi vào thôn xóm, thôn xóm lớn như vậy đủ để mấy trăm người sinh hoạt, thế nhưng ở chỗ này lại là một thân ảnh cũng không có, thậm chí một vật sống cũng không có.
Cuối cùng, Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã đến đến một gian tiểu viện do cây trúc làm thành, ngồi phía trên một cái ghế.
Lần nữa nhìn bốn phía, Mục Vân hiện tại có một cỗ cảm giác nói không ra lời.
Tựa hồ là lạ ở chỗ nào, đến cùng là nơi nào, hắn cũng không biết.
- Tâm nhi, chúng ta nên rời khỏi nơi đây thôi, ta luôn cảm giác nơi này không thích hợp.
Lông mày Mục Vân nhíu lên, nói:
- Luôn có một loại cảm giác thời không rối loạn.
- Không thể nào?
Vương Tâm Nhã kinh nghi bất định.
Lập tức, tế lên Thiên âm Loa, phiêu phù ở trên đỉnh đầu, Vương Tâm Nhã nhắm hai mắt lại.
- Không đúng!
Vương Tâm Nhã đột nhiên mở hai mắt ra.
- Thế nào rồi?
- Vân lang, thời gian và không gian không đúng.
Vương Tâm Nhã kinh dị nói:
- Ta có thể cảm giác được phong thanh, tiếng nước chảy, tiếng hít thở của chàng, thế nhưng hết thảy tựa hồ cũng không ở bên cạnh ta.
- Nhưng chàng lại rõ ràng ở bên cạnh ta.
Mục Vân hiểu rõ ý Vương Tâm Nhã.
Hai người bọn họ hiện tại thoạt nhìn như đang ở cùng một không gian, thế nhưng trên thực tế tựa hồ cũng không phải ở cùng một không gian.
Nhưng tiếng nói hai người lại có thể luân chuyển, tựa hồ đang ở cùng một không gian.
Mục Vân đi ra phía trước, tóm chặt cánh tay Vương Tâm Nhã.
- Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không được buông ra cánh tay của ta.
- Ừm!
Mục Vân hiện tại bắt đầu cẩn thận.
Biết đến nguy hiểm không đáng sợ, hoàn toàn không biết gì cả mới là đáng sợ nhất.
Hai mắt Mục Vân nhắm lại, dần dần khuếch tán ra lực lượng pháp tắc không gian.
Vừa khuếch tán, Mục Vân triệt để trợn tròn.
Giờ khắc này, thân thể của hắn tựa hồ đang ở bên trong một cái không gian, thế nhưng vận chuyển pháp tắc không gian, Mục Vân lại nhìn thấy, thân thể của hắn cơ hồ bị chia làm không biết bao nhiêu khối, đang ở bên trong vô số không gian.
Nhưng kỳ quái là, hắn lại bảo trì hoàn chỉnh bên trong những tầng tầng lớp lớp không gian này.
Mục Vân ép buộc mình tỉnh táo lại.
Đây là địa phương nào?
Trận pháp?
Mục Vân tức giận mình lúc trước học tập trận pháp không có quá dụng tâm, dẫn đến mình hiểu rõ trận pháp chỉ tới đạt cấp độ tông sư, đến mức cự phách, thái đẩu, hắn còn không có đụng chạm đến.
Hiện tại, làm sao bây giờ?
Mục Vân dẫn Vương Tâm Nhã, tiến vào bên trong gian phòng, ngồi xuống.
Thân thể của hắn tựa hồ bị từng đạo không gian chia cắt ra, thế nhưng cả người hắn lại hoàn chỉnh.
Mục Vân trăm mối vẫn không có cách giải.
- Tâm nhi, nàng ở đây đừng nhúc nhích, ta xem một chút đến cùng xảy ra chuyện gì.
Mục Vân vừa dứt lời, nhắm hai mắt lại, triệt để tìm hiểu hàm nghĩa không gian.
Vương Tâm Nhã không có nói nhiều, khoanh chân ngồi ở trên giường, hai người ngồi đối lập lẫn nhau, không có mở miệng.
Mà giờ khắc này, Mục Vân cảm giác được, thân thể của mình tiến đến bên trong một mảnh không gian kỳ quái.
Những không gian kia chia mở thân thể của hắn, rối loạn không thôi.
Cánh tay của hắn tại một không gian khác, đầu ngón chân ở bên trong không gian càng xa rộng hơn.
Thời gian chậm rãi qua đi, dần dần, trong đầu Mục Vân đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ cổ quái.
Trái lo phải nghĩ, tìm tòi không đến những không gian này huyền diệu ra sao, hắn dứt khoát đem phóng xuất tiên hồn mình ra, từng sợi hồn lực, thuận không gian, bắt đầu du tẩu.
Cuối cùng, thẳng đến Mục Vân lưu lại một luồng hồn lực của ở trong mỗi một đạo không gian mới chịu bỏ qua.
- Không gian hỗn loạn, thời gian hỗn loạn, nếu có thể xếp những không gian này lên, thời gian hẳn là sẽ trở lại quỹ đạo.
Mục Vân tự nhủ:
- Nếu như có thể đem không gian cùng thời gian chất đống trở lại quỹ đạo, nơi đây, tự sụp đổ.
Hắn hiện tại có thể xác định, bản thân đã tiến vào bên trong một tòa trận pháp, mà lại là trận pháp không phân thời gian và không gian, bố trí ra trận pháp này, ít nhất là một vị tiên trận cự phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận