Vô Thượng Thần Đế

Chương 1187: Ta lo lắng cho bọn hắn

- Ta có thể làm gì nàng?
Cửu Nhi cười đùa tí tửng, hoàn toàn không thèm quan tâm.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Nàng đó nàng… Nhiều năm như vậy thế nào tính nết một chút cũng không thay đổi đâu.
- Ngươi biết ta trước kia là bộ dáng gì?
- Ta...
Mục Vân nhất thời cạn lời, không biết nên nói cái gì, chỉ là một tay điểm lên trên đầu Cửu Nhi, muốn đánh xuống, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng Cửu Nhi tránh né đáng thương, ngừng lại.
- Ta thật sự là đời trước thiếu nợ nàng.
Vừa dứt lời, Mục Vân ngẩn người.
Tựa hồ... Thật đúng là đời trước mình thiếu nàng.
- Sư tôn, một vùng này chính là Dược Bồ của Diệu gia ta tiểu thế giới, tiếng tăm lừng lẫy trong liên minh Thiên Bảo tiểu thế giới, không chỉ sinh ý làm rất tốt, một vùng này đều cực kì thích hợp trồng dược liệu.
- Mà bên kia, bên kia, còn có nơi đó.
Diệu Tiên Ngữ liên tiếp chỉ mấy địa phương, cảm xúc dần dần chuyển biến tốt đẹp, cười nói:
- Địa phương kia đều nuôi dưỡng một ít Thánh thú, còn có cái này, là địa phương thu thập dược liệu xong tiến hành đóng gói.
- Nhìn bên kia, là Thánh thú Đái Ngọc Dương, lông dê trên người loại dê này được sản xuất thành y phục, người bình thường mặc vào đều có thể kéo dài tuổi thọ.
Trên đường đi Diệu Tiên Ngữ không ngừng giới thiệu cho Mục Vân, như là đến chỗ của mình, dần dần trở nên hoạt bát.
- Sư tôn, đây chính là diễn võ trường đệ tử Diệu gia ta.
Đi qua một ngọn núi, đứng ở đỉnh núi, nhìn mấy ngọn núi phía dưới, lần lượt từng thân ảnh vừa đi vừa về giao thủ thi triển.
Diễn võ trường được thiết trí rất có ý tứ, một chỗ đất bằng bên trong mấy ngọn núi, chiếm diện tích dài rộng đều có vài dặm, mà tiếng la to của các đệ tử khi huấn luyện bị sơn mạch ngăn cản, ngoại giới căn bản nghe không được.
- Tiên Ngữ muội muội.
Ba đạo thân ảnh vừa mới bước vào đỉnh núi, một tiếng hô ngạc nhiên vang lên.
- Tiên Ngữ muội muội, đã sớm nghe nói ngươi trở về, bất quá một mực bế quan, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy ngươi.
Một thanh niên thân mang trường sam màu trắng, ngạc nhiên nhìn Diệu Tiên Ngữ, cười nói.
- Lộc Minh sư huynh!
Nhìn thấy thanh niên, Diệu Tiên Ngữ mỉm cười chào.
- Hai vị này là...
- Nga, vị này là sư tôn của ta, đây là một vị bằng hữu của sư tôn ta!
Diệu Tiên Ngữ nhìn Cửu Nhi, ngữ khí rõ ràng thay đổi.
- Sư tôn?
Nghe được Diệu Tiên Ngữ giới thiệu, thanh niên kia lại nhíu mày.
- Lộc Minh sư huynh, ta chỉ mang sư tôn cùng Cửu Nhi cô nương nhìn một chút, ngươi làm việc của ngươi đi thôi.
- Ha ha, nếu là sư tôn của Tiên Ngữ muội muội, Diệu gia chúng ta đương nhiên nên thịnh tình khoản đãi, ta và các ngươi cùng đi xem một chút.
Lộc Minh khẽ mỉm cười nói:
- Không bằng đến trên diễn võ trường xem một chút đi, có thể làm sư phụ của Tiên Ngữ ngươi, khẳng định cũng là cao thủ, mọi người có thể luận bàn một chút.
- Cái này...
Diệu Tiên Ngữ nhìn Mục Vân, nói:
- Luận bàn thì thôi, chúng ta chỉ tùy tiện nhìn.
Cửu Nhi thấp giọng nói:
- Xem ra, có người rất để ý đồ đệ bảo bối của ngươi, muốn lập uy cho ngươi xem.
Lập uy?
Mục Vân cười khổ lắc đầu.
Bất quá Thiên Bảo tiểu thế giới nhiều năm trước là mấy gia tộc lớn cùng tồn tại, bây giờ lại Diệu gia một nhà độc đại, Mục Vân cũng rất muốn biết, đệ tử Diệu gia mạnh yếu đến cùng như thế nào.
- Đi thôi, đi xuống xem một chút.
Mục Vân không chút nào kiêng kị, đi xuống phía dưới núi.
Nhìn thấy Mục Vân đi vào diễn võ trường, khóe miệng Lộc Minh xuất hiện một vòng ý cười.
- Sư tôn, thật có lỗi, Lộc Minh không có ý gì khác.
- Không có chuyện gì!
Diệu Tiên Ngữ còn chưa mở miệng, Cửu Nhi lại giành nói:
- Sư tôn ngươi đương nhiên sẽ không trách ngươi, khó được có người có ý đối với ngươi, nhìn ngươi đối đãi sư tôn ngươi nhiệt tình, bọn hắn nhiệt huyết xông lên đầu, đương nhiên muốn để sư tôn ngươi xấu mặt.
- Nàng nói ít vài ba câu đi.
Nhìn Cửu Nhi, Mục Vân im lặng nói.
- Tốt, ta không nói, ngươi quan tâm đồ nhi ngoan của ngươi đi.
Cửu Nhi hừ một tiếng, đi đến phía sau, hai tay chắp ra sau, bước chân thả chậm, thảnh thơi thảnh thơi đi tới.
- Sư tôn, thật có lỗi.
- Không sao đâu!
Mục Vân nhìn về phía trước, cười nói:
- Chơi cùng bọn hắn, cũng tùy tiện so chiêu một chút, nếu thật trêu ta không thoải mái, ngươi yên tâm, sư tôn hạ thủ biết nặng nhẹ.
- Ừm!
Giờ phút này Lộc Minh đã đi đến trung ương diễn võ trường.
- Các vị xin tạm dừng một chút.
Tiếng Lộc Minh không lớn không nhỏ, thế nhưng toàn bộ diễn võ trường lại có thể nghe được rõ ràng.
- Lộc Minh, ngươi lại làm cái quỷ gì?
- Đúng vậy! Tộc trưởng để chúng ta ở chỗ này thao luyện, đám tiểu tử này thế nhưng không dễ quản.
- Ta bảo các ngươi ngừng một chút, đương nhiên có chuyện.
Lộc Minh ha ha cười nói:
- Nhị tiểu thư Diệu gia chúng ta trở về, chỉ sợ đã lâu rồi các ngươi không có nhìn thấy nhỉ?
Lộc Minh vừa dứt lời, tránh người ra, ba người Diệu Tiên Ngữ từ phía sau đi tới.
- Vị này, là nhị tiểu thư chúng ta, vị này, là sư tôn của nhị tiểu thư, mà vị này, là bằng hữu của sư tôn nhị tiểu thư.
Lộc Minh cường điệu giới thiệu Mục Vân, nhìn mấy người phía sau, thần sắc trong mắt, không cần nói cũng biết.
- Lưu Minh sư huynh, Tang Hợi sư huynh, Thác Bạt Da sư huynh.
Nhìn ba người đứng thẳng, Diệu Tiên Ngữ khẽ gật đầu chào.
- Tiên Ngữ, trở về liền tốt, ngươi khoảng thời gian này tham gia tứ nguyên phong địa, để chúng ta lo lắng!
Một thanh niên gật đầu nói:
- Trở về nửa năm đều không thấy ngươi đi ra, Sinh Tử cảnh nhị trọng, không tệ.
- Tang Hợi sư huynh, ngươi lại chê cười ta.
- Ở đâu.
Thanh niên kia thể trạng hơn hai mét, toàn thân tràn ngập lực lượng cười nói:
- Năm mươi năm trước, ta tham gia tứ nguyên phong địa, còn chưa tới Sinh Tử cảnh đây.
- Đúng thế, Tang Hợi nói rất đúng, Tiên Ngữ, thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng cần cố lên, lần này lấy được thứ tư, thật sự tăng thể diện cho Diệu gia Thiên Bảo tiểu thế giới chúng ta.
- Nhờ có sư tôn!
Diệu Tiên Ngữ cúi đầu cười nói:
- Nếu không phải sư tôn trợ giúp, ta và tỷ tỷ lần này nhiều nhất hạng chín, hạng mười thôi.
Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ biểu lộ như thế, trong lòng mấy người đều có suy nghĩ.
- Lưu Minh, Tang Hợi, Thác Bạt Da, ba người các ngươi năm mươi năm trước không phải cũng tham gia thí luyện tứ nguyên phong địa sao? Vị Mục tiên sinh này, thực lực rất cao minh, các ngươi có thể thử một lần.
Lộc Minh lúc này đột nhiên cười nói.
- Tốt tốt, cả ngày đánh với bọn hắn, thật sự không có ý nghĩa, Mục tiên sinh, chúng ta tới đọ sức một chút đi.
- Tang Hợi, ngươi gấp cái gì, muốn tới cũng là ta tới trước!
Thác Bạt Da quay người nhìn Mục Vân nói:
- Mục tiên sinh sẽ không không nể mặt chứ?
- Hai người các ngươi...
Lưu Minh giờ phút này cũng mở lời:
- Vẫn ta tới trước đi!
Ba người bắt đầu tranh đoạt.
- Các ngươi...
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ đỏ lên, cảm thấy mất mặt.
Ba tên này, năm mươi năm trước đại diện Thiên Bảo tiểu thế giới tham gia thí luyện tứ nguyên phong địa, mặc dù năm mươi năm trôi qua ba người đều tại cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng.
Thế nhưng Diệu Tiên Ngữ còn tính rõ ràng thực lực bọn hắn.
So chiêu với Mục Vân?
Ba người cùng nhau lên cũng không phải là đối thủ của Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận