Vô Thượng Thần Đế

Chương 2302: Ta chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Kiếm Vô Song nhìn mọi người, nói:
- Hiện tại, tất cả đệ tử theo ta rời khỏi nơi này, lần thí luyện này, đến đây chấm dứt!
Ma tộc xuất hiện, cường giả đứng đầu tam đại tông môn đều không nghĩ tới.
Bọn họ giờ khắc này thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, tổn thất không phải đến mức khó có thể vãn hồi.
Ngược lại là Vũ Hóa Thiên Cung, lần này quả nhiên tổn thất thảm trọng, hơn mười thiên chi kiêu tử đứng đầu, toàn bộ đều chết.
Sở Thiên Hà hiện tại tiến vào trong một tòa đại điện, nhìn thi thể của đám người Sở Hiên Viên trên mặt đất, trong lòng phát hận.
Trái tim bị đào ra, đầu bị bạo, loại thủ đoạn này, ngoại trừ Ma tộc, còn có thể có ai có thể làm được?
Sở Thiên Hà tức giận không thôi.
- Kiếp này, ta tất tru ma.
Tiếng Sở Thiên Hà mang theo lạnh lùng.
Kiếm Vô Song cùng Huyết Vô Tình hiện tại không mở miệng.
Nhân mã ba phương bắt đầu chỉnh đốn, chuẩn bị rút lui.
Huyết Nhất hiện tại đi tới, tới gần Huyết Vô Tình, thấp giọng nói cái gì đó.
- Thật sao?
Sắc mặt Huyết Vô Tình biến đổi, tràn ngập kinh hỉ, nhìn về phía bốn phía.
- Người đâu? Hắn ở đâu?
Huyết Vô Tình kích động hỏi.
Huyết Nhất cũng nhìn bốn phía, nghi hoặc nói:
- Lúc trước ta vừa mới nhìn thấy hắn không lâu, sau khi Ma tộc công tới. Không biết...
Nghe được lời này, trong lòng Huyết Vô Tình lộp bộp một tiếng.
Tràng diện hỗn loạn, Mục Vân bây giờ là cảnh giới tứ phẩm Đại La Kim Tiên, không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Huyết Vô Tình xoay người đi tới hai người bên cạnh, thấp giọng phân phó cái gì đó.
Đệ tử tam đại tông môn bắt đầu chuẩn bị rút lui, thế nhưng tìm kiếm nửa ngày, cũng không phát hiện thân ảnh Mục Vân, sắc mặt Huyết Vô Tình cùng Huyết Nhất đều khó coi.
Mà hiện tại, trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Tần Hàn lần này cũng tham gia thí luyện, chỉ là cảnh giới của hắn thấp, còn chưa tới cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Tần Hàn đi đến bên cạnh Tần Khai Nguyên đứng thứ tư Kình Thiên Bảng, thấp giọng nói:
- Ca, không tốt, không thấy Mục Vân đâu.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Tần Khai Nguyên biến hóa mấy lần, cuối cùng bình tĩnh nói:
- Ngươi xác định?
-Ta xác định.
Tần Hàn nhìn bốn phía, nói:
- Phụ thân đã phân phó qua, chúng ta phải chăm sóc người này nhiều hơn, làm sao bây giờ?
Tần Khai Nguyên nhíu mày, nhìn bốn phía, cuối cùng không nói nhiều, đi tới trước người Kiếm Vô Song.
- Kiếm Phong Chủ.
- A, Khai Nguyên, mau chuẩn bị rút lui khỏi nơi này!
Kiếm Vô Song nhiệt tình nói.
Tần Khai Nguyên này chính là nhi tử của Tam Thập phong chủ Tần Vô Nhai, càng là xếp hạng thứ tư Kình Thiên bảng, hiện tại mà nói, hẳn là thứ ba, làm người từ trước đến nay cung kính tri lễ, thái độ vô cùng khiêm tốn.
- Kiếm Phong Chủ, không thấy Mục Vân đâu...
Tần Khai Nguyên vẫn mở lời:
- Người này chính là đồ nhi của Lâm Văn Hiên, phong chủ tam thập tứ phong, nếu không thấy...
Nghe được lời này, Kiếm Vô Song vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Rắc rối thực sự rất nhiều.
- Ngươi trước chuẩn bị rút lui, ta tìm xem.
Kiếm Vô Song dứt lời, nhìn bốn phía, nhất thời, bàn tay vung lên, một đạo lực lượng vô hình lan ra.
Nhưng kiểm tra toàn bộ Thiên La Chi Tâm, cũng không thấy bóng dáng Mục Vân.
Xong rồi!.
Kiếm Vô Song đột nhiên cảm giác khẩn trương.
Nếu Mục Vân này xảy ra chuyện, sao hắn có thể bàn giao cho Lâm Văn Hiên.
Kiếm Vô Song bất đắc dĩ phát hiện, tựa hồ từ khi Mục Vân đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chuyện sứt đầu mẻ trán gì đó đều phát sinh trên người hắn.
Xui xẻo...
Cuối cùng tìm không thấy, mọi người chỉ có thể bỏ qua.
Dù sao nơi này có thể bất cứ lúc nào không còn tồn tại, ở lại chỗ này quá nguy hiểm.
Đại quân chỉnh đốn xong, đệ tử tam đại tông môn tổn thất không ít, nhưng còn lại đều là tinh anh trong tinh anh.
Nhưng mấy người trong đó lại là mặt mày ủ rũ.
Sở Thiên Hà tất không cần phải nói, Sở Hiên Viên chết, quả thực mang đến cho hắn đả kích tính hủy diệt.
Mà Huyết Vô Tình cùng Huyết Nhất Nhất hai người hiện tại lại lo lắng cho an nguy của Mục Vân, cũng thổn thức.
Kiếm Vô Song càng là khuôn mặt khổ sở.
Lúc đầu, không khí giữa tam đại tông môn đã rất nặng nề, trên mặt mấy tên lãnh đạo đều không vui, những người khác lại càng không dám lớn tiếng nói cười.
Nhưng hiện tại, họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mật địa này, tựa hồ muốn hủy diệt.
Đại quân tam tông lục tục rút lui, mà dần dần, toàn bộ bí cảnh bị ánh sáng trên trời chiếu xuống phá hủy hết thảy.
Mà hiện tại, từng thân ảnh lại đứng ở trong một tòa đại điện.
Nhìn kỹ lại, những thân ảnh này có ước chừng hơn mười đạo.
Cơ hồ mỗi một người đều là bát phẩm, cửu phẩm Đại La Kim Tiên.
Hơn nữa, toàn bộ đều Ma tộc.
Chẳng qua lần này, bọn họ thoạt nhìn rất chật vật, không còn kiêu ngạo cuồng vọng như trước.
Mục Vân và Vương Tâm Nhã sóng vai đứng sâu trong đại điện, phía sau hai người có một thông đạo từ từ mở ra.
Trước người bọn họ, ba Ma Vương Ma tộc, Ba Man Uyên, Chúc Ly, Tuyết Vân Kỳ, hiện tại sắc mặt trắng bệch.
Họ suýt chết.
- Đáng giận!
Đột nhiên, Man Uyên mắng to một tiếng, ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau nhe răng trợn mắt, hừ nói:
- Sớm muộn gì cũng để cho đệ tử tam đại tông môn trả giá thảm trọng, Kiếm Nam Thiên, Vũ Hóa Phong còn có giáo chủ Huyết Sát thần giáo kia, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ báo thù.
Chúc Ly nhíu mày, quát:
- Nói ít hơn hai câu, tấm huyết bia này hiệu quả kỳ lạ cho việc chúng ta khôi phục thương thế, mau khôi phục đi.
Nghe được lời này, Man Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng như thế nào cũng không tiêu hóa được tức giận trong lòng.
Tuyết Vân Kỳ chậm rãi đứng dậy, nhìn Mục Vân, nói:
- Mục Vân, lần này ngươi lập được đại công, ba người chúng ta sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi, bất quá không phải ngươi nói, bí cảnh này có một tấm huyết bia sao? Ngươi đã tìm thấy nó chưa?
Nghe được lời này, Mục Vân lắc đầu nói:
- Không có!
- Không có?
Trên mặt Tuyết Vân Kỳ lộ ra vẻ bất mãn.
- Tiểu tử thối, ngươi có phải lừa gạt chúng ta?
Man Uyên quát:
- Dám đùa giỡn, cẩn thận với mạng nhỏ của ngươi, không tìm được huyết bia, ngươi không có tác dụng gì đối với chúng ta.
- Không không không.
Nghe được lời này, Mục Vân lại đột nhiên lắc đầu nói:
- Đúng không, bí cảnh này căn bản không có khối huyết bia thứ tư, khối huyết bia thứ tư ở trong tay ta, trước đó ta chỉ lừa gạt các ngươi.
Nghe Mục Vân thản nhiên nói, ba người ngươi nhìn ta, ta xem ngươi.
- Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
Tuyết Vân Kỳ mở lời:
- Ngươi muốn chết.
- Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng ta bị thương thì không làm thịt được ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận