Vô Thượng Thần Đế

Chương 2608: Thiên phú huyết mạch - cắn nuốt

Bá bá bá......
Lập tức, Không Thiên Ngộ cùng Phòng Phiến hai người đến gần, hiện tại phá không mà đến, gào thét giết về phía Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân xoay người, khóe mắt xuất hiện một ý cười tà mị, giết ra.
Cửu đạo Phần Thiên kiếm ở trong tay phải, nở rộ kiếm hoa, mà tay trái của hắn, một tia tiên khí ngưng tụ, trong tiên khí kia ngưng kết một đạo huyết hạch, nở rộ ra.
Trảm!
Một kiếm chém ra, lực lượng phát tiết.
Lực lượng toàn thân Mục Vân đan xen.
Một kiếm ngăn cản quỹ tích Không Thiên Ngộ, mà tay còn lại đánh ra một quyền.
Một tiếng phốc xuy vang lên, Phòng Phiến đang xông tới, bị một cái tát đánh bay ra.
Một chưởng tiếp một quyền, lại rõ ràng không tiếp được.
Một chưởng đánh xuống ứng đối với một quyền của Mục Vân, nhưng trong khoảnh khắc, bàn tay của Phòng Phiến bị xé rách ra.
Không chỉ bàn tay, toàn bộ thân thể hắn bị một quyền mang theo huyết hạch của Mục Vân khuấy động.
Giờ khắc này, một quyền kia của Mục Vân giống như một cái hắc động, hút thân thể Phòng Phiến vào trong đó, cuối cùng, phanh một tiếng, nổ tung ra.
Một màn này, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cả người Không Thiên Ngộ hiện tại cũng choáng váng.
Vừa rồi một chưởng kia nếu mà không phải giết về phía Phòng Phiến, mà là giết hắn... Vậy người chết bây giờ là hắn.
Tiếng kêu thảm thiết của Hốt Tất Nguyên lúc này vẫn không biến mất, thân thể của hắn, dần dần bị ăn mòn, thủy chung không được giảm bớt.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ có một con đường chết.
Vạn bất đắc dĩ, Hốt Tất Nguyên một chưởng bổ về phía thân thể mình, trực tiếp cắt xuống bộ vị bị xé rách.
Phòng Phiến chết, lại chứng kiến Mục Vân cường đại, còn ở lại nơi này, đó chính là muốn chết.
- Đi thôi!
Trong lòng Hốt Tất Nguyên hạ quyết tâm, thân ảnh chuyển một phương hướng, muốn bỏ chạy.
Thân thể hắn nhất thời biến mất trong không khí, dùng lực lượng không gian bỏ chạy.
Phanh...
Nhưng trong lúc bất chợt, một tiếng rầm vang lên, thân thể Hốt Tất Nguyên lại vấp phải vách tường.
Thân thể của hắn nhất thời hiện ra từ trong không gian.
Tại sao có thể như vậy?
Hốt Tất Nguyên hiện tại hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Đáng chết!
Hốt Tất Nguyên nhìn trước người mình, kinh ngạc không thôi.
- Tiếp tục chạy đi.
Mục Vân hiện tại, mắt trái chảy xuôi máu tươi, nói:
- Ở trước mặt ta, ngươi còn muốn chạy?
Hắn cũng không biết vì sao, nhưng vừa rồi Hốt Tất Nguyên trốn vào trong không gian, mắt trái của hắn rõ ràng thấy được thân ảnh Hốt Tất Nguyên, một đạo ánh sáng bắn ra, nhất thời ngăn cản Hốt Tất Nguyên lại.
Hiện tại, Hốt Tất Nguyên hoàn toàn hết hy vọng.
Mục Vân nhe răng cười một tiếng, vỗ tới một chưởng, trước mặt hắn, dần dần mờ mịt, cuối cùng, biến mất không thấy, hết thảy, tan thành mây khói...
Trong chớp mắt, hai Đại ma vương chết.
Không Thiên Ngộ hiện tại vội vàng lui về phía sau, cùng Man Thiên, Chúc Ngọc, Tuyết Lưu Vân ba người hợp lại cùng một chỗ.
- Làm sao bây giờ?
Không Thiên Ngộ lo lắng nói.
- Có thể làm gì?
Man Thiên hiện tại tiến lên, nhìn Mục Vân, phốc một tiếng, quỳ xuống đất, quát:
- Mục Tiên Vương, chúng ta nguyện ý đầu hàng.
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra.
Man Uyên, Chúc Ly, Tuyết Vân Kỳ ba người cũng ngạc nhiên sửng sốt.
Đầu hàng?
Mục Vân nghe được lời này, đứng tại chỗ, ngược lại không sốt ruột động thủ.
- Các ngươi muốn đầu nhập vào ta? Không sợ Ma Thiên giết các ngươi?
Mục Vân cười nhạt nói.
- Hắn làm thịt chúng ta còn tốt hơn nếu so với chúng bây giờ ta bị giết chết.
- Ngược lại rất thông minh.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Nói thật cho ba người các ngươi biết, muốn đầu hàng ta, cũng phải xem các ngươi có giá trị hay không.
Dứt lời, Mục Vân vung ra một tay, lực đạo cường đại, cách không gặp lại không gian, gắt gao nắm lấy cổ Không Thiên Ngộ, Mục Vân lạnh lùng nói:
- Ví dụ như hắn, cho dù đầu hàng, ta cũng muốn giết.
Khanh một tiếng, đột nhiên vang lên, trong mắt Không Thiên Ngộ, một tia không cam lòng hóa thành không khí, khí tức của hắn, triệt để tiêu tán.
Man Thiên ba người, can đảm bị phá vỡ.
Mục Vân, quá tàn nhẫn.
- Ba người các ngươi muốn đầu nhập, có thể.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ba người các ngươi đi theo phía sau ba người Man Uyên, thành thành thật thật, nếu có nửa phần không phục tùng, ta sẽ giết.
Dứt lời, đánh ra ba đạo sinh tử ám ấn.
Nhất thời, ba người đều hoảng hốt không có cách nào gật đầu.
Ba người Man Uyên hiện tại tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghe Mục Vân bảo ba người Man Thiên đi theo bọn họ, cũng không có gì để nói.
Giờ khắc này, trong rừng rậm sớm đã hỗn độn một mảnh.
Thân thể Mục Vân chậm rãi hạ xuống.
Màu máu xung quanh mắt trái dần dần tiêu tan.
Một cỗ khí thế khủng bố kia, cũng dần dần biến mất.
Nhưng vừa rồi có một chút, hắn lại thủy chung không rõ.
Hốt Tất Nguyên chỉ bị huyết hạch của hắn lây nhiễm, nhưng thân thể như thế nào lại không ngừng bị cắn nuốt...
Tựa hồ xuất phát từ huyết mạch lực của hắn...
Loại cảm giác này làm cho Mục Vân rất kỳ quái.
- Cảm giác được?
Quy Nhất hiện tại lại đột nhiên mở lời.
- Ừm.
- Hắc hắc, cái này, để cho ngươi gia gia nói cho ngươi đi.
Quy Nhất không nói quá nhiều.
Mục Vân hiện tại mang theo mấy người, rời khỏi nơi đây, tìm một chỗ tạm dừng lại, khoanh chân ngồi ở đỉnh núi, nhắm hai mắt lại.
- Gia gia, đây là chuyện gì xảy ra?
Mục Vân khó hiểu nói.
- Hắc hắc...
Mục Phong Trần cười nói:
- Tiểu tử ngươi còn không rõ?
- Hiểu cái gì?
- Thật sự là ngu ngốc.
Mục Phong Trần một lần nữa nói:
- Chúng ta là Mục tộc, chính là thần tộc của nhân loại, thần tộc là gì? Đó chính là tồn tại động một chút, thiên địa run rẩy, chủng loại thần tộc, huyết mạch là liên kết cường đại nhất. Ngươi vốn là con cháu dòng chính của Mục tộc chúng ta, huyết mạch thuần khiết, cỗ lực lượng vừa rồi, chính là diệu dụng của huyết mạch ngươi.
- Thôn phệ?
Mục Vân hiện tại ngẩn ra.
- Đúng vậy, Thần giới có đếm không xuể gia tộc, thế lực cường đại, nhưng vì sao mọi người chỉ liệt kê ra mười đại Thần tộc? Hai đại thần tộc mới tấn thăng, có thể xếp vào mười đại Thần tộc, đó cũng là bởi vì huyết mạch của bọn họ chẳng những truyền thừa xuống, càng là thức tỉnh thiên phú huyết mạch.
- Mà thiên phú huyết mạch của Mục tộc chúng ta chính là thôn phệ.
- Thiên phú huyết mạch, thôn phệ...
Trong lòng Mục Vân càng kinh ngạc.
- Thử ngẫm lại xem, huyết mạch cường đại đến trình độ nhất định, đều có thể thôn phệ luyện hóa toàn bộ thiên địa.
- Ngươi nói Mục tộc chúng ta, kinh khủng không? Khủng bố không?
Mục Vân gật đầu.
- Đây cũng là vì sao, năm đó cho dù mấy đại Thần tộc liên hợp lại, muốn tiêu diệt Mục tộc chúng ta cũng không có thành công, thôn phệ huyết mạch, diễn hóa thích hợp, có thể cắn nuốt hết thảy, bọn họ sợ hãi, sợ hãi, hơn nữa Cửu Mệnh Thiên Tử tồn tại để bọn họ càng kiêng kỵ, sợ hãi cộng thêm kiêng kỵ, khiến cho bọn họ không thể không ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận