Vô Thượng Thần Đế

Chương 1579: Ta đoán

- Phái chủ thật giận.
Một tên đệ tử nhịn không được vỗ vỗ ngực nói:
- Ta thấy Phái chủ cực kỳ để ý Mục sư huynh chúng ta.
- Đó là đương nhiên.
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu gật đầu nói:
- Dưới trướng phái chủ có bảy đệ tử, Mục sư huynh là người thứ tám, mà đệ tử thứ tám này hoàn toàn khác biệt với bảy người còn lại, Phái chủ đã vi phạm lời hứa của mình, thu Mục sư huynh.
- Ừm ừm!
Nghe đến lời này, mấy người khác đều nhẹ gật đầu.
Bọn hắn cảm giác Lâm Chi Tu nói không sai, sự thật cũng như thế.
- Tốt tốt, không sao đâu, mọi người tất cả giải tán đi, Mục sư huynh đi ra ngoài lịch luyện, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.
Lâm Chi Tu không để ý phất phất tay, ra hiệu đám người không cần lo lắng.
Nhìn thấy đám người dần dần tản ra, Lâm Chi Tu quay về.
- Mục huynh nói ra ngoài, lại không nói bao lâu trở về, nhưng nhìn bộ dáng nóng nảy của Phái chủ, có phải xảy ra vấn đề gì?
Lâm Chi Tu nhìn Phàm Vô Ngôn, La Thành, La Vân hai huynh đệ, chậm rãi nói.
- Không thể nào!
Phàm Vô Ngôn cau mày nói:
- Đám người Thái Tử đảng hẳn phải biết, Mục huynh hiện tại được Phái chủ coi trọng, trước mắt hẳn là không dám động thủ.
- Cũng nói không được.
La Thành có chút lo lắng nói:
- Hơn nữa, ta luôn cảm giác, Phái chủ quan tâm tính mệnh của Mục huynh đều vượt qua cả chính nàng, các ngươi nói cái này là vì cái gì?
- Chẳng lẽ...
- Cái gì?
- Cái gì?
Nhìn thấy La Vân mở miệng, ba người nhìn về phía La Vân.
- Chẳng lẽ, Mục Vân đã câu Phái chủ của chúng ta lên giường, cho nên Phái chủ mới để ý Mục huynh như thế?
- Dừng lại!
Nghe lời La Vân nới, ba người cắt một tiếng tản ra.
Chỉ là đột nhiên, ba thân ảnh lại đột nhiên ngừng lại.
Lý do này, cũng không không không có khả năng.
Bọn hắn thực khó có thể tưởng tượng, vì cái gì Phái chủ lại đột nhiên quan tâm Mục Vân.
Cái này có chút vượt qua bình thường.
Thật chẳng lẽ...
Lập tức, bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lẫn nhau nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.
Bên trong Nhất Diệp kiếm phái, bốn người đang hai mặt nhìn nhau, mà Bích Lạc tiên sơn, bên trong Hoàng Tuyền thành.
Mục Vân mang theo ba nữ một đường hướng đi vào chỗ sâu.
Bị gieo xuống Sinh Tử Ám Ấn, lần này, ba nữ biểu hiện nhẹ nhõm hơn một chút, không có áp bách như trước đó.
Mục Vân đã nguyện ý ký kết khế ước với các nàng, kia liền chứng minh, Mục Vân hiện tại không sẽ chém giết các nàng.
Hơn nữa, thậm chí sẽ bảo hộ bọn nàng.
Bọn nàng trêu chọc không nổi những đệ tử Thiên Kiếm lâu bên ngoài.
Nhưng mặc dù như thế, trong lòng ba người vẫn có chút lo lắng.
Mục Vân chỉ là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, thực lực mạnh một chút, nhưng Phong Không kia tựa hồ là võ giả cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên.
Mục Vân làm sao có thể đối phó được hắn.
Vạn nhất chọc giận Phong Không, bốn người bọn họ đều phải chết.
Nhưng tình thế không do người, các nàng cũng chỉ có thể thuận theo Mục Vân.
Dần dần, nhìn cảnh tượng trước mắt, bước chân Mục Vân càng ngày càng chậm chạp.
Vào giờ phút này, hắn đã đi đến vùng đất trung ương Hoàng Tuyền thành.
Bên trong thành trì lớn như vậy, vẫn y như cũ không có một ai, chỉ có ba nữ một nam, cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
Nhưng càng tới gần trung ương, bên trong ánh mắt Mục Vân xuất hiện một vệt tinh quang.
Phía trước cảnh tượng đã thay đổi.
Không còn là kiến trúc khổng lồ hai bên đường phố, mà là một đầu ngã tư.
Hai đầu đại đạo, nam bắc phương hướng cùng đông tây phương hướng vào giờ giao hội lại với nhau.
Chỗ hai đầu đại đạo giao hội là một mảnh quảng trường to lớn.
Quảng trường vuông vức, cao hơn mặt đất khoảng mười mét, mà ở trung ương quảng trường có một tế đàn hình tròn đứng vững.
Vào giờ phút này, phía trên tế đàn hình tròn, một bức tranh bỗng nhiên mở ra, phiêu phù ở phía trên tế đàn, theo gió mà động.
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Nhìn thấy bức tranh phía trên tế đàn, hô hấp Lạc Thiên Hành đều trở nên dồn dập.
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ?
Mục Vân lại ngẩn người, nói:
- Làm sao ngươi biết? Không phải ngươi nói mình chỉ là hộ pháp tầng ngoài cùng, các loại chí bảo kiểu này, làm sao ngươi biết?
- Ta đoán!
Lạc Thiên Hành trả lời lại để Mục Vân càng thêm nhăn mày.
Đoán?
- Nhưng ta có thể khẳng định.
Lạc Thiên Hành lần nữa nói:
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, chính là Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta dùng tinh huyết của mấy vạn vạn võ giả luyện chế hội tụ thành, uy lực vô cùng mạnh mẽ, mà là một kiện chí bảo có khí tức huyết sát vô cùng nồng đậm.
- Bức tranh này, nhất định là Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại ha ha cười nói:
- Vậy Bích Lạc hoàng tuyền tông các ngươi đem một kiện chí bảo như vậy để ở chỗ này, ngay cả người trông coi cũng không có, thật yên tâm.
- Không, không đúng!-
La Thiên Hành lần nữa nói:
- Không có khả năng đơn giản như vậy, nhất định có vấn đề gì, là chúng ta không nghĩ tới.
Nghe Lạc Thiên Hành nói, Mục Vân có chút hăng hái quan sát phía trước, không nhúc nhích.
- Đến cùng là cái gì đây?
Lạc Thiên Hành vò đầu bắt má, một bộ dáng nóng nảy.
- Ha ha... Đa tạ ngươi, Mục Vân.
Mà ngay lúc này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Phía sau, tiếng bá bá bá xé gió vang lên, hơn hai mươi thân ảnh vút không mà tới.
Mấy người cầm đầu chính là dùng Phong Không cầm đầu đệ tử Thiên Kiếm lâu.
Kiếm Ngự Không, Liễu Phân, Trần Yêu Nhiêu, Thác Bạt Phong thình lình xuất hiện.
Mà phía sau thì là mười mấy người còn lại của bốn đại tông môn, bị đè ép, khắp khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
Nơi này, thực quá khủng bố.
Phong Không lúc này đi lên phía trước, nhìn huyết sắc đồ quyển trên bệ đá, ha ha cười nói:
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, nhất định là Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, không nghĩ tới truyền ngôn là thật, Bích Lạc Hoàng Tuyền tông trước kia thật luyện chế Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Phong Không cười ha ha, cả người triệt để trở nên cuồng vọng.
- Mục Vân, ngươi thật là có hai lần, tốt, quá tốt.
Phong Không lúc này cười ha ha, muốn đi lên thạch đài.
Thấy cảnh này, Mục Vân không nói một lời, mang theo ba nữ nhường đường.
Hắn bị người ta làm vũ khí mà sử dụng, loại cảm giác này thật rất khó chịu.
Nhìn ra, Phong Không từ khi vừa bắt đầu đã đi theo sau lưng mình.
- Phong sư huynh!
Nhưng khi nhìn thấy Phong Không muốn đạp lên thạch đài, Kiếm Ngự Không lại à đột nhiên mở lời.
- Phong sư huynh, nơi này rất cổ quái, cẩn thận mới tốt.
Nghe đến lời này, Phong Không cũng nhẹ gật đầu, nhìn mười mấy người phía sau, bàn tay một trảo, một thân ảnh vút không mà tới, bị Phong Không bắt đến trước người.
- Ngươi, đi lên!
Thấy cảnh này, đệ tử khác run rẩy.
Còn tốt không phải kêu mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận