Vô Thượng Thần Đế

Chương 1666: Nhậm Cương Cương truyền tin

Trọng sinh mà đến, Mục Vân áy náy quá nhiều.
Huyết Kiêu bỏ mình, Vân Lang hiện tại còn sống thật tốt.
Diệt Thiên Viêm bỏ mình, hắn kiếp trước không cách nào báo thù rửa hận.
Loại thống khổ này, không người có thể lý giải.
Nhưng Mục Vân cũng không hi vọng xa vời người khác lý giải.
Hai chuyện, đều có sai lầm của hắn.
Nếu không phải hắn đến tiên giới tranh quyền đoạt lợi, truy cầu võ đạo, xem nhẹ Huyết Kiêu, Kiêu đệ làm sao có thể chết?
Nếu không phải hắn tự kiềm chế cường hoành, cho rằng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn căn bản không dám xuất thủ với sư tôn, Diệt Thiên Viêm như thế nào lại chết?
Nói cho cùng, sai lầm là của hắn.
Không thể tranh luận, Mục Vân cũng không muốn tranh biện.
- Đúng, hắn đúng là đáng ghét, thân là vực chủ Vân Vực, một trong thập đại vực, một đời Minh chủ Vân Minh, không làm, chính là đáng ghét lớn nhất cuẩ hắn, đáng chết, đúng là đáng chết.
Mục Vân đột nhiên chửi rủa, để Diệp Cô Tuyết cũng sững sờ.
- Ngươi tức giận như vậy làm gì?
- Ta buồn bực xấu hổ, ta cùng hắn trùng tên trùng họ, thực sự mất mặt, đáng xấu hổ.
Mục Vân nói:
- Sư tôn ta cũng bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn giết chết, thù này hận này, Mục Vân ta kiếp này nhất định báo, làm không được, Mục Vân ta đời này chết không yên lành.
- Ngươi sư tôn là ai?
- Sư tôn ta chỉ là hạng người vô danh, so với Diệt Thiên Viêm tiền bối, không thể sánh bằng, nhưng ta chưa dám quên huyết cừu, ta dù sao cũng phải cố gắng, châu chấu đá xe, phù du hám thụ, nghe rất buồn cười, thế nhưng không làm, thế nào biết bọ ngựa có tiềm lực lớn bao nhiêu, phù du có bản lĩnh lớn bao nhiêu?
Mục Vân một phen huyết khí phương cương khiến cho Diệp Cô Tuyết liên tiếp gật đầu.
- Điểm này đến xem, ngươi mạnh hơn Mục Vân kia nhiều lắm.
Diệp Cô Tuyết cười khổ nói:
- Hi vọng ngươi có thể thấy rõ ràng thực lực của mình, bước chân muốn từng bước một bước ra, Nhất Diệp kiếm phái, giao cho ngươi đại diện, ta cũng yên tâm, đoạn thời gian gần đây, ta sẽ bế quan.
- Chuyện Nhất Diệp kiếm phái, ta nghĩ ngươi có thể toàn quyền xử lý, khoảng thời gian này, Nhất Diệp kiếm phái giao cho ngươi. –
- Về phần Thiên Kiếm lâu, ngươi có thân phận quan môn đệ tử cùng thiên kiếm sứ, mặc dù nghe uy phong, thế nhưng Thiên Kiếm lâu dù sao cũng là Thanh Đồng cấp thế lực, Thiên Quân Vũ cũng không phải hài tử ba tuổi, cẩn thận bị làm quân cờ.
- Đa tạ sư tôn dạy bảo.
Mục Vân chắp tay cung kính nói.
Diệp Cô Tuyết nghe lời này, nhẹ gật đầu, quay người rời đi.
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết rời đi, Mục Vân thở ra một hơi, trong mắt lại đầy cười khổ.
Diệp Cô Tuyết, Diệp Tuyết Kỳ.
Diệp tỷ tỷ của hắn không chết, được tin tức này, trong lòng Mục Vân cũng xem như hơi được an ủi.
Một nhà sư tôn năm đó đều bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn diệt sát, hắn vốn cho rằng, không thể bù đắp hối hận đời trước.
Nhưng bây giờ, Diệp tỷ tỷ không chết, áy náy trong lòng của hắn đã ít đi một chút.
Trước mắt xem ra, hắn giảm bớt áy náy có hơi sớm.
Diệp Cô Tuyết hận mình, thậm chí vượt qua Kiếm Nam Thiên.
Có lẽ đây chính là yêu càng sâu, hận càng nhiều...
Mục Vân thu thập tâm tình, ngồi xếp bằng.
Một hồi thời gian lại thế nào cũng không thể bình tĩnh.
Từng màn ngày xưa hiện lên trong đầu để Mục Vân thổn thức không thôi...
Mà đổi thành một bên, Diệp Cô Tuyết rời khỏi đại điện, đứng ở phía trên sơn phong của Mục Vân, nhìn tràng cảnh khắp núi, thật lâu không nói.
- Ngươi cho rằng ta không biết tình cảnh bây giờ ngươi?
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Mục Vân, Mục Vân? Nào có chuyện trùng hợp như vậy, kiếm pháp của ngươi so với phụ thân sao mà tương tự, cho dù không phải hắn, ngươi và hắn cũng có quan hệ lớn lao.
- Hắn chết? Toàn bộ Vân Minh cũng không tin hắn sẽ chết, ta ngược lại muốn nhìn, Mục Vân ngươi đến cùng phải Mục Vân hay không.
Tiếng nói sâu kín tiêu tán trong gió, xen lẫn cười lạnh.
Nương theo tứ đại Phàm Thiết cấp thế lực rút lui cùng với đám người Thiên Kiếm lâu rời đi, toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái dần dần lâm vào bình tĩnh.
Chỉ là, bình tĩnh này nhìn ở mặt ngoài.
Bên trong Nhất Diệp kiếm phái, toàn bộ các đại đảng phái bị huỷ bỏ, theo sau lại ban bố ra từng pháp lệnh, khiến cho toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái lần nữa nóng bỏng.
Thưởng phạt phân minh, công bằng công chính.
Có thể nói là nguyên tắc quan trọng nhất trong lần ban bố ra một hệ liệt pháp lệnh này.
Mục Vân cử động khiến cho đại đa số đệ tử Nhất Diệp kiếm phái cảm thấy hưng phấn.
Mà tin tức ngầm cũng bắt đầu tỏa ra: Phái chủ chuẩn bị bế tử quan, công việc lớn nhỏ bên trong Nhất Diệp kiếm phái giao cho Mục Vân xử trí.
Hướng gió chuyển biến cũng quá nhanh di.
Đám người đi Hoàng Tuyền thành một chuyến, thế nào đảng phái không có, tông môn cũng đều giao cho Mục Vân?
Mục Vân chỉ đi một chuyến đến Thiên Kiếm lâu, chính là đề cao danh khí như thế lớn?
Đệ tử phía dưới cũng không rõ ràng đến cùng là một chuyện thế nào, thế nhưng bọn hắn biết, một ít đệ tử thượng tầng hiện tại rất kính sợ Mục Vân.
Bọn hắn không cách nào biết được quá nhiều, nhưng bọn hắn tóm lại biết, chuyện này tốt cho bọn hắn.
Cái này đã đủ.
Mà mấy ngày nay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, Mục Vân bắt đầu chuẩn bị, Chiến Thiên Linh, Triêu Thiên Ca, Phượng Như Ý ba người chính là đảng tụ tam đại đảng phái Nhất Diệp kiếm phái, làm những chuyện này đương nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.
Ban đầu chấp hành, Mục Vân giảng cứu chính là lôi lệ phong hành.
Những người Thái Tử đảng cùng Minh Thần đảng còn không phục, toàn bộ cường lực trấn áp, thực sự không được, trục xuất ra khỏi Nhất Diệp kiếm phái.
Những tín hiệu này toàn bộ truyền ra, Nhất Diệp kiếm phái muốn cải thiên hoán địa.
Chuyện từng người từng người bắt đầu đi làm, chuyện chồng chất của Mục Vân cũng dần dần giảm bớt.
Một ngày này, Mục Vân đang ở phía trên sơn phong, nghe Chiến Thiên Linh mấy người báo cáo, chậm rãi gật đầu.
Trong lúc nghe mấy người báo cáo, Mục Vân lại đột nhiên biến sắc.
- Thế nào rồi?
Lâm Chi Tu nhìn thấy Mục Vân biểu lộ không đúng, kinh nghi bất định hỏi.
- Nhậm Cương Cương Thiên Kiếm lâu bên kia triệu ta trở về.
Mục Vân nhăn đầu lông mày.
- Rắc rối?
Chiến Thiên Linh cũng chậm rãi nói:
- Chỉ sợ vị lâu chủ kia bị thương không nhẹ, chỉ sợ hiện tại hai vị quan môn đệ tử Thiên Kiếm lâu đang tranh quyền đoạt thế, Nhậm Cương Cương tuy là quan môn đệ tử, nhưng không nắm chắc...
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Chỉ sợ Thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu như ta cũng không có tác dụng lớn.
- Bất quá Nhậm Cương Cương nếu như ứng phó được, không đến mức gấp gáp gọi ta, ta cần trở về xem thử một chút.
Mục Vân gật đầu nói:
- Những ngày gần đây, nhìn các ngươi tiếp tục dựa theo phương án chúng ta thương định, tu luyện không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, nhớ kỹ, không muốn để cho môn hạ đệ tử cảm giác áp lực quá lớn.
- Được!
Vừa dứt lời, bóng dáng Mục Vân lóe lên, rời khỏi Nhất Diệp kiếm phái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận