Vô Thượng Thần Đế

Chương 2208: Chung quy vẫn rời đi

Bích Thanh Ngọc gật đầu nói:
- Mà phụ thân ta cũng sẽ rời đi, Bích Lạc hoàng tuyền tông, tông chủ và đại Ngục Vương đều không có, nếu ngươi có chuyện, tìm Kiếm Nhất Minh, hắn sẽ giúp ngươi truyền đạt tin tức, nếu như ta thật rời đi, xuất hiện bất kỳ chuyện gì, ngươi có thể đi tìm Kiếm Nhất Minh, nói cho hắn, trong tông môn có nhị Ngục Vương cùng tam Ngục Vương toàn quyền phụ trách.
Mục Vân có phần mơ hồ.
Bích Thanh Ngọc muốn đi, đi lần này, không phải trở lại Bích Lạc hoàng tuyền tông, đi nơi nào?
- Ta căn bản không biết nhị Ngục Vương cùng tam Ngục Vương Bích Lạc hoàng tuyền tông các ngươi là ai, mà, sao bọn hắn lại giúp ta?
- Bọn hắn nhất định sẽ giúp ngươi!
Bích Thanh Ngọc đột nhiên không thể nghi ngờ nói.
- Ách...
Nhìn thấy Bích Thanh Ngọc nghiêm túc, Mục Vân không lên tiếng nữa.
- Đương nhiên, ta nói, chỉ là có khả năng sẽ rời đi, chuyện không có đến một bước này, chỉ là, nếu ta thật sự rời đi, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, hiểu chưa?
- Cái này... Ta... Biết!
Nhìn Bích Thanh Ngọc hơi cổ quái, Mục Vân càng không hiểu.
Hôm nay Bích Thanh Ngọc thật rất kỳ quái.
Nhìn thấy Mục Vân tựa hồ bị mình hù sợ, Bích Thanh Ngọc bình tĩnh lại, lần nữa nói:
- Ngươi bây giờ chỉ là cảnh giới Kim Tiên, muốn sống sót trong tiên giới, không chút phí sức lăn lộn giữa các đại thế lực, Kim Tiên còn xa xa không đủ, trước mắt quan trọng nhất là tăng lên tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, đi từng bước từng bước chân mới tốt.
- Ừm!
- Còn có, nếu ta rời đi, ngươi nhất định muốn...
- Nhất định muốn cái gì?
- Không có gì.
Bích Thanh Ngọc nhìn Mục Vân, cuối cùng không có mở miệng.
Bích Thanh Ngọc không nói, Mục Vân cũng không có hỏi nhiều.
Hai người bái biệt, Bích Thanh Ngọc nhìn bóng lưng Mục Vân, chậm rãi nói:
- Ngươi nhất định muốn... Bảo vệ tốt chính mình, không thể xảy ra chuyện gì, bởi vì trên người ngươi gánh chịu không chỉ hi vọng nơi này, càng là...
Cuối cùng, Bích Thanh Ngọc không có nói ra miệng.
Mục Vân hiện tại chỉ cảm thấy hỗn loạn.
Bên trong đầu mình rất hỗn loạn.
Tất cả mọi chuyện, rất phức tạp.
Về đến phòng, Mục Vân nhìn thấy Vương Tâm Nhã đánh đàn, lẳng lặng ngồi xuống, nghe tiếng đàn, dần dần an định.
- Vân lang, chàng thế nào rồi?
Vương Tâm Nhã nhìn thấy sắc mặt Mục Vân không đúng, đến trước mặt Mục Vân, ân cần hỏi thăm.
- Tâm nhi...
Mục Vân ôm Vương Tâm Nhã, đầu vùi vào ngực.
Hắn bây giờ tâm phiền ý loạn, có lẽ chỉ có tại lúc này mới trầm tĩnh lại.
- Không sao đâu, ta chỉ là đột nhiên rất bi thương... Bi thương phát ra từ sâu trong linh hồn...
Mục Vân thấp giọng nói:
- Ta một mực mơ một giấc mộng, một mộng rất khủng bố, trong mộng, ta một mực bị người đuổi giết, truy sát đến chỉ còn lại chính ta, thế nhưng, ta lại tìm không thấy đường ra, những mộng này, từ khi ta đến cảnh giới Chân Tiên, ngưng tụ chân hồn, một mực quanh quẩn trong đầu của ta.
- Không có chuyện gì.
Vương Tâm Nhã an ủi:
- Chỉ là chàng quá mệt mỏi thôi.
- Ừm, ta quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.
- Nghỉ ngơi đi, ta gảy cho chàng nghe một khúc
Vương Tâm Nhã mỉm cười, nâng mặt Mục Vân lên, hôn nhẹ một cái trên trán, quay người ngồi vào trước đàn, hai tay đánh đàn.
Tiếng đàn nhàn nhạt vang lên, khóe miệng Mục Vân mang theo ý cười, chỉ là nụ cười kia dần dần tiêu tán, hai mắt, chậm chạp khép kín.
Một mảnh hôn thiên ám địa, Mục Vân lại một lần nữa lâm vào trong mờ tối mênh mông vô bờ.
- Mục Vân, ngươi đáng chết, ngươi phải chết!
- Mục Vân, ngươi chạy không thoát, tất cả mọi người đều muốn ngươi chết!
- Chịu chết đi, ngươi không còn là thiên tài nữa.
Mộng cảnh, địa điểm không giống, thế nhưng hắn vẫn chật vật không chịu nổi như thế...
- Không!
Đột nhiên, hét lớn một tiếng, Mục Vân nhất thời ngồi dậy từ trên giường.
Bên cạnh, Vương Tâm Nhã một thân áo ngủ, yên tĩnh nằm đó bị bừng tỉnh.
- Vân lang, chàng thế nào?
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, nội tâm càng thêm lo lắng.
- A?
Mục Vân nhìn bốn phía quen thuộc, lắc đầu:
- Ta không sao!
Đáng ghét!
Mục Vân ngồi ở trên giường, nhìn hết thảy, trong lòng tức giận.
Đây là mộng cảnh sao? Thật là mộng cảnh sao?
Hắn muốn chúa tể sinh mệnh, chúa tể hết thảy của mình, nhưng bây giờ, hắn tựa hồ cái gì đều không nắm bắt.
- Một ngày nào đó, ta sẽ biết, biết hết thảy!
Đăng đăng đăng...
Ngay hiện tại, một tiếng đập cửa vang lên.
- Ai?
- Mục sư huynh, là ta! Lộ Đạp Vân.
Mục Vân đứng dậy, mặc chỉnh tề, đi ra bên ngoài.
- Chuyện gì?
- Mục sư huynh, tình huống có phần không ổn, trong tông môn bắt đầu phân phối đệ tử cảnh giới Đại La Kim Tiên trên Kình Thiên Phong, mà ngay cả hạch tâm trưởng lão đều xuất động, từng phong chủ cũng đều nghiêm chỉnh đối đãi.
Lộ Đạp Vân có phần lo lắng nói:
- Nói thật, ta chưa từng gặp trận thế bực này.
- Huyết Vực bên đó?
- Huyết Vực bên kia không có động tĩnh, đây mới là đáng sợ nhất, bọn hắn chết một vị đường chủ, thế nhưng tựa hồ căn bản không có bất kỳ dự định động thủ gì.
- Ta biết!
Mục Vân quay người về, tiến vào bên trong gian phòng.
Cái này chứng minh ý nghĩ của hắn.
Loại thứ hai, Huyết Sát thần giáo nếu chuyện này đều nhịn, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, bọn hắn cho rằng thời cơ chưa tới.
Đợi đến khi thời cơ chân chính đến, chỉ sợ, sẽ giống như cuồng phong bạo vũ xâm chiếm.
Xem ra, Huyết Sát thần giáo cùng Vũ Hóa Thiên Cung thật muốn động thủ.
Dạng này cũng tốt, Mục Vân hiện tại ngược lại an định lại.
Bão tố sắp xảy ra, hắn cố gắng tu luyện là được.
Chí ít, bây giờ không phải đại chiến, chân chính đến đại chiến, hắn có thực lực, mới có thể đối mặt hết thảy.
Sau đó một đoạn thời gian, bình tĩnh ngoài dự liệu.
Cơ hồ sấp sỉ một năm, bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đều thần kinh căng cứng, thế nhưng Huyết Sát thần giáo bên kia không có bất kỳ cử động gì.
Duy nhất có một chút chính là, đệ tử Huyết Sát thần giáo xuất hiện tại Lạc Nhật sơn mạch nhiều hơn, mà những đệ tử kia nhìn thấy đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chính là giết.
Dần dần, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn phát giác, Huyết Sát thần giáo tựa hồ căn bản không dám khai chiến cùng bọn hắn.
Không có làm to chuyện dù bọn hắn chết một vị đường chủ.
Xem ra, người bên trong Huyết Vực biết, bọn hắn cho dù động thủ, cũng căn bản không thể làm gì Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Đông đảo đệ tử cũng dần dần an tâm, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lần nữa khôi phục bộ dáng trước đó.
Một ngày một ngày trôi qua, lần này, chuyện Huyết Sát thần giáo tựa hồ cứ như vậy xong.
Mặc dù Huyết Sát thần giáo tại Lạc Nhật sơn mạch chém giết đệ tử của bọn hắn, thế nhưng đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng không ngừng đi tới Lạc Nhật sơn mạch, chém giết đệ tử Huyết Sát thần giáo.
Hai phe bất quá so tài đệ tử, từ phần lớn là Kim Tiên, đề cao đến Đại La Kim Tiên.
Trong tình huống này, Mục Vân thành thành thật thật ở bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Hắn hiện tại, bất quá là tứ phẩm Kim Tiên, dứt bỏ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tại toàn bộ Tiên giới, được xưng tụng hai chữ cường giả.
Thế nhưng đối thủ hắn gặp phải không phải như thế.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tam thập tứ phong.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng Mục Vân bị mở ra.
Vương Tâm Nhã xuất hiện.
- Vân lang, Bích Thanh Ngọc... Đi...
Vương Tâm Nhã mở lời.
- Đi... Nàng chung quy vẫn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận