Vô Thượng Thần Đế

Chương 267: Lâm Chấp Chuyển Ra (1)

- Cái gì!
Nghe được Lâm Tiêu Thiên nói lời này, sắc mặt Cổ Minh phát lạnh.
- Lâm đầu, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Chuyện này, vì sao ta không biết?
Cổ Minh là đệ tử xếp hạng thứ mười trên Long Bảng, càng là đệ tử hạch tâm của Cổ gia, trong Thất Hiền học viện có chuyện gì, hắn sẽ ngay lập tức biết được.
Thế nhưng chuyện này, sao hắn lại không biết.
- Nói bậy sao?
Lâm Tiêu Thiên biến sắc, vỗ ra một chưởng.
Bịch một tiếng vang lên, Cổ Minh thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, dưới tay Lâm Tiêu Thiên, sắc mặt lập tức trắng nhợt, kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra tiên huyết, nằm rạp trên mặt đất.
- Lục đại trưởng lão Mạc Khánh Thiên, Mạc Vấn, Hồng Trần, Trương Tử Hào, Mục Thanh Vũ, Tiêu Chiến Thiên đã nhất trí đưa ra quyết định, chuyện này, ta cần phải báo cho ngươi sao? Cổ Minh!
Nhìn thấy Lâm Tiêu Thiên tức giận, Cổ Minh cúi đầu, ủ rủ không thôi.
Cho dù hắn có yêu nghiệt, hoặc là thiên tài thì cũng chỉ là cao thủ Long Bảng, mà Lâm Tiêu Thiên tuổi còn trẻ đã là đốc sát giả Long Bảng, quyền lực lớn thế nào, khó có thể tưởng tượng.
Hiện tại, thậm chí Lâm Tiêu Thiên trực tiếp giết hắn, Cổ gia cũng căn bản không thể nói cái gì.
- Cút!
Âm thanh nhu hòa nói không nên lời, Lâm Tiêu Thiên quát với Cổ Minh.
- Vâng!
Ôm lấy thi thể Cổ Tâm Nhã, Cổ Minh quay người rời khỏi.
- Chậm đã, ôm thi thể của phế vật này đi!
Mục Vân hơi mở miệng nói.
- Ngươi...
- Mang đi!
Nghe thấy Lâm Tiêu Thiên nói vậy, sắc mặt Cổ Minh lạnh lùng, kéo thi thể Khổng Kiệt, bước từng bước rời khỏi.
- Mục Vân, sỉ nhục hôm nay, ngày khác nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
Mục Vân đương nhiên biết, giờ phút này đáy lòng Cổ Minh hận hắn muốn chết, chỉ là, nên đến thì cuối cùng sẽ đến.
- Mục đạo sư, gây thêm phiền phức cho ngài.
Lâm Tiêu Thiên chắp tay, xin lỗi nói:
- Đám gia hỏa Long Bảng này, từng người đều khó quản lý như vậy, cho nên đốc sát giả Long Bảng này, ta thật sự rất phiền, vẫn là hi vọng Mục đạo sư có thể đến giải cứu ta!
- Giải cứu?
- Cái gì vậy?
Mục Vân có phần sững sờ.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn để cho hắn làm đốc sát giả Long Bảng?
- Ha ha... Lâm huynh nói đùa, đốc sát giả Long Bảng, không có cảnh giới Thông Thần cảnh, chỉ sợ không quản được những yêu nghiệt kia, ta thế nhưng làm không được.
- Có thể làm cho cường giả cảnh giới bát trọng huyệt phong trì động một cũng không thể động, Mục đạo sư từ trận chiến lần trước, thực lực lại tiến nhanh, có đôi khi, chỉ nhìn cảnh giới sẽ không cách nào đánh giá ra tu vi của võ giả, không phải sao?
Con người của Lâm Tiêu Thiên này cho Mục Vân một loại cảm giác thoải mái.
Thế nhưng cũng làm cho Mục Vân cảm thấy một chút bất an.
Người này, giống như bất cứ chuyện gì cũng không có quan hệ gì với hắn, như là phàm phu tục tử có mục tiêu và lý tưởng chỉ là kiếm lấy càng nhiều tiền tài, thế nhưng mục tiêu của hắn, hình như là rời khỏi nơi này, rời khỏi trói buộc nơi đây.
Như vậy người làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng nếu nhìn thấu, cũng làm người ta càng thêm mê mang.
- Lời này của Lâm đầu không sai, chỉ là, một số thời khắc, cảnh giới cũng là một chỗ dựa rất lớn, có thể khiến người ta không dám đắc tội, không phải sao?
- Ha ha...
Lâm Tiêu Thiên cười ha ha một tiếng, nói:
- Mục đạo sư là một người có ý tứ, hôm nay không quấy rầy nữa, ngày khác đến nhà bái phỏng, những yêu nghiệt Long Bảng kia, quản lý cực kỳ phiền phức, cáo từ!
- Không tiễn!
Nhìn Lâm Tiêu Thiên rời khỏi, Mục Vân trong lúc lơ đãng phát hiện, sau lưng không ngờ đã ẩm ướt, chỉ chốc lát, toàn bộ trên gương mặt đều là mồ hôi.
- Mục đạo sư, không sao chứ?
- Ta không sao!
Khoát tay áo, thở phào một hơi, Mục Vân ngồi xuống vị trí trước đó.
- Phong Hành, tới đây!
Nghe thấy Mục Vân la lên, Mục Phong Hành như cái xác không hồn, chầm chậm đi tới trước mặt Mục Vân.
Hai tay chống lên hai tay Mục Phong Hành, Mục Vân hơi hô thở ra một hơi.
Ken két...
Trong lúc đó, hai tiếng ken két vang lên, Mục Phong Hành biến sắc, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ là lúc này cánh tay của hắn lại bắt đầu giật giật.
- Đừng nhúc nhích!
Nhìn Mục Phong Hành muốn điều chỉnh cánh tay, Mục Vân quát.
Dần dần, trong lòng bàn tay, thần lực sau khi pha loãng gấp trăm lần đã dần dần bắt đầu tiến vào trong cơ thể Mục Phong Hành.
Ngay sau đó, Mục Phong Hành kinh ngạc cảm giác được, thương thế trong cơ thể hắn đang khôi phục cực nhanh, quan trọng hơn là, một khắc trước, hắn còn cảm giác hai cánh tay của mình giống như rời khỏi thân thể, nhưng bây giờ, lại ngoài ý muốn một lần nữa tụ hợp lại.
Đây chính là diệu dụng của thần lực.
Nói là thần đan diệu dược cũng không đủ.
Không bao lâu, lúc đầu Mục Phong Hành thoạt nhìn như ném một nữa mạng, đột nhiên có một loại cảm giác sinh long hoạt hổ.
- Được rồi, đoạn thời gian này ngươi không nên động võ, cố gắng thể ngộ cho tốt.
- Vâng!
- Đúng rồi, sao lại chỉ có các ngươi ở đây, mấy người Mặc Dương đâu.
Mục Phong Hành hình như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Lúc đầu Mặc Dương đã ở trong ban cấp, thế nhưng sáng sớm, hình như bên phía Lâm Chấp đã xảy ra chuyện gì, mấy người Mặc Dương đã vội vàng rời khỏi, sau đó, sau đó thì xảy ra chuyện này.
Nhìn thi thể của huynh đệ tốt trên mặt đất, âm thanh của Mục Phong Hành cũng run rẩy.
- Được rồi, chớ tự trách, chỉ có kẻ yếu mới có thể không ngừng oán trách của mình, hiểu chưa?
- Ta hiểu!
Mục Phong Hành nhẹ gật đầu.
- Ta nhất định sẽ làm cho Cổ Minh trả giá đắt!
Song quyền nắm chặt, trong lòng Mục Phong Hành đã hạ quyết tâm.
Hắn phải tự tay chém giết Cổ Minh.
Xếp hạng thứ mười trên Long Bảng chính là mục tiêu của hắn.
- Đi lâu như vậy, theo đạo lý mà nói thì đã phải trở về, xảy ra chuyện gì!
- Mục đạo sư, việc lớn không tốt!
- Chuyện gì?
Nhìn dáng vẻ của Hiên Viên Chá liên tiếp cắm đầu buồn bực, Mục Vân sầm mặt lại.
Hiện tại, chuyện thật đúng là có chút nhiều.
- Là Lâm Bân!
Hiên Viên Chá lo lắng nói:
- Mấy ngày trước, Lâm Chấp tìm mấy người chúng ta hỗ trợ, nói muốn dời ra ngoài ở, mang theo mẹ ruột của mình, ngài cũng biết, Lâm Chấp là con tư sinh của tỳ nữ Lâm gia, từ trước đến nay không được chào đón ở Lâm gia, cho nên hắn mới muốn dọn ra ngoài.
- Thế nhưng chúng ta vừa tới Lâm gia đã bị người ngăn lại, sau đó Lâm Chấp lại bị người từ trong Lâm gia ném ra, chính là Lâm Bân!
Lâm Bân?
Mục Vân quay người nhìn về phía Lâm Hiền Ngọc bên cạnh.
- Đệ nhất hộ vệ, người ca ca này của ngươi thật đúng là bá đạo.
Lâm Hiền Ngọc tuyệt không mở miệng.
Hắn thân là nhi tử của tộc trưởng Lâm gia, khoảng thời gian này lại luôn đi theo bên cạnh Mục Vân, hiện tại Lâm gia rốt cuộc có tình hình gì, hắn thật đúng là không biết.
- Đi thôi, đi xem một chút, hiện tại thật đúng là chuyện gì cũng xảy ra một lúc, cả đám đều bắt đầu động thủ đối với học viên của Mục Vân ta.
- Hả?
Hiên Viên Chá kinh ngạc một tiếng nói:
- Mục đạo sư, Lâm Bân kia là xếp hạng thứ chín trên Long Bảng, ngài cứ đi như vậy sao?
- Nếu không thì sao?
- Chúng ta có nên gọi thêm Hồng Trần đại sư, Trương Tử Hào tiền bối bọn hắn đi chấn nhiếp tên Lâm Bân khốn kiếp kia không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận