Vô Thượng Thần Đế

Chương 3997: Tranh đấu Thánh Tôn bảng mở ra (1)

Diệu Tiên ngữ cười nói:
- Đan Đế phủ dù sao cũng là tồn tại bá chủ của đệ cửu giới, thân phận siêu nhiên, nhất nguyên huyễn tam kiếm pháp này, ở Khôn Hư giới chỉ có Ly Thiên thánh đế lĩnh hội, nhưng trong đan đế phủ, cũng có kiếm pháp này, ta từng thấy qua một vị thiên tài kiếm tu của Đan Đế phủ tu hành.
- Hắn tu luyện đẹp hơn chàng rất nhiều.
Nghe được lời này, Mục Vân bị đả kích gấp bội, ngồi xuống.
- Thế nào? Không có niềm tin?
Diệu Tiên ngữ trêu tức nói:
- Chàng năm đó, ỷ vào Tiên Vương trọng sinh đến trên người đệ tử tiểu gia tộc, không ngừng làm cho người ta kinh hỉ, hiện tại không có điều kiện này, liền không được?
- Nàng dám kích thích ta?
Thân ảnh Mục Vân chợt lóe, xuất hiện bên cạnh Diệu Tiên Ngữ, ôm lấy giai nhân, cười nói:
- Nếu ta nản lòng, hiện tại chỉ sợ vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Thánh Vương.
- Nói tới đây, ta thấy khí sắc nàng mấy ngày nay không tốt lắm, hôm nay nên chữa thương thật tốt cho nàng rồi.
Mục Vân ôm lấy Diệu Tiên Ngữ, hai thân ảnh biến mất trên đỉnh núi...
Thời gian vội vàng trôi qua, một năm, đối với đệ tử Tiêu Dao Sơn mà nói, rất ngắn ngủi.
Mà trận chiến tranh hạng Thánh Tôn Bảng lại lần nữa mở ra, bên trong Tiêu Dao sơn, rất nhiều đệ tử, ma quyền chà chưởng.
Đương nhiên, những đệ tử này, chỉ giới hạn ở mấy tiểu đệ tử đạt tới cảnh giới Thánh Tôn.
Thánh Tôn bảng.
Đại biểu cho xếp hạng đệ tử kiệt xuất nhất của Tiêu Dao Sơn.
Đệ tử có thể liệt vào Thánh Tôn bảng, mỗi một vị, tương lai đều là trưởng lão quyền cao chức trọng trong Tiêu Dao sơn.
Thậm chí người kiệt xuất sẽ trở thành phong chủ của một trong bảy ngọn núi.
Đây là kỳ vọng của tông môn đối với đệ tử, cũng là một loại cân nhắc.
Đệ tử top trăm, có thể xếp trên bảng, đại biểu vô cùng vinh quang cùng với tương lai có tiền đồ tốt đẹp.
Nếu có thể được tông môn toàn lực bồi dưỡng, có cơ hội truy tìm con đường Thánh Đế, tương lai có thể bước vào cảnh giới Thánh Đế, ở trong Khôn Hư giới lớn như vậy, cũng sẽ là bá chủ một phương, thành lập một thế lực thất đẳng, dư dả.
Cả Tiêu Dao sơn hơn một ngàn đệ tử cảnh giới Thánh Tôn, đều nhìn chằm chằm Thánh Tôn bảng, tiến hành trùng kích.
Giờ khắc này, Tiêu Dao Sơn, đệ nhất phong.
Tào Hồng thân là đệ nhất phong phong chủ, cũng là một trong bảy đại trưởng lão Tiêu Dao sơn, quyền cao chức trọng.
Hiện tại, trong một tòa thiên điện ở đệ nhất phong, ba thân ảnh đứng vững. Tào Hồng nhìn hai gã thanh niên bên cạnh, gật gật đầu.
Một người trong đó, chính là Tào Uyên, mà một người khác, tóc dài như phượng, mặc hắc y, thần thái nghiêm trang, có chút lạnh lùng.
Chính là Tào Hạ Phi hiện đang đứng đầu Thánh Tôn bảng.
Tào Hồng nhìn hai người, gật gật đầu:
- Phi nhi, ngươi hiện giờ là hạng nhất, đệ tử mấy ngọn núi khác, nhất định sẽ khiêu chiến vị trí đệ nhất của ngươi, lần này có lòng tin không?
- Cốc Thanh Dực cũng không phải đối thủ của ta, bọn họ càng không xứng.
Tiếng Tào Hạ Phi trong veo lạnh lùng, từ từ nói.
- Tốt!
Tào Hồng nhìn cháu trai lớn của mình, tâm tình rất tốt, nói:
- Hai người các ngươi, cha mẹ mất sớm, gia gia không cầu các ngươi tương lai có thể thành tựu Quân vị, chỉ hy vọng các ngươi có thể để cho Tào thị một mạch ta có thể kéo dài ở trong Tiêu Dao sơn.
- Gia gia yên tâm là được.
Tào Uyên chắp tay nói:
- Tôn nhi cũng nhất định không phụ kỳ vọng, nhất định lưu lại danh húy ở trên Thánh Tôn bảng.
- Tốt!
Tào Hồng nhìn hai người, tràn đầy hân hoan.
Ánh mắt Tào Uyên vừa chuyển, nhìn về phía đại ca Tào Hạ Phi của mình, nói:
- Ca, Mục Vân kia, ngươi có thể giúp ta không?
- Yên tâm đi!
Tào Hạ Phi cười nhạt nói:
- Chỉ cần hắn dám tham gia trận chiến Thánh Tôn Bảng, ta cam đoan, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
- Tốt!
Ánh mắt Tào Uyên lộ ra hướng tới, nói:
- Diệu tiên tử kia, nhất định phải trở thành nữ nhân của ta.
Bên trong thiên điện, tiếng nghị luận dần dần vang lên...
Mà cùng một lúc, đỉnh thứ hai.
Đan Phong Bàn thân là phong chủ phong thứ hai, ở trong Tiêu Dao sơn, mặc dù không cường thế như Tào Hồng, nhưng bản thân cũng là tồn tại cấp bậc Cổ Thánh Đế.
Hiện tại, Đan Phong Bàn đứng ở đỉnh núi chính thứ hai, một tiếng xé gió tiếng lúc này lao đến.
- Sư tôn!
Một thân ảnh kia, một thân khinh sam, nửa quỳ xuống đất, cung kính cúi đầu hành lễ.
- Thượng nhi, Thánh Tôn bảng chi chiến sắp bắt đầu, lần này, có lòng tin không?
-Có!
Thượng Trường Thắng hiện tại chắp tay nói:
- Sư tôn, lần này đối thủ lớn nhất của ta chính là Cốc Thanh Dực và Tào Hạ Phi.
- Cốc Thanh Dực bị Tào Hồng đánh bại, rơi xuống vị trí thứ hai Thánh Tôn bảng, lần này đệ tử sẽ ở trước mặt đệ tử Tiêu Dao Sơn, triệt để đánh bại hắn, sau đó khiêu chiến Tào Hạ Phi đứng thứ nhất!
- Tốt!
Nghe được lời này, Đan Phong Bàn vỗ vỗ bả vai Thượng Trường Thắng, nói:
- Ngọn núi thứ hai của chúng ta, vẫn bị người khinh thường, hiện tại, đã đến lúc đại hiển thần uy rồi.
- Đệ tử định không làm nhục sứ mệnh!
Mà mấy ngọn núi khác, hiện tại cũng chuẩn bị thỏa đáng, chờ trận chiến Thánh Tôn Bảng mở ra.
Trên vân phong, Mục Vân hiện tại cũng toàn tâm toàn ý chuẩn bị trận chiến Thánh Tôn Bảng.
Diệu Tiên Ngữ hiện tại đi tới, nhìn Mục Vân cười nói:
- Chàng hiện tại thật chuyên tâm tu hành, cái gì cũng không quản?
- Ta đây không phải là có một vị hiền thê sao?
Mục Vân nhìn về phía Diệu Tiên Ngữ, cười nói:
- Có nàng ở đây, ta chỉ cần quan tâm thực lực là được chứ?
- Chàng ngược lại quá lười biếng.
Diệu Tiên Ngữ mở ra một quyển trục, lần nữa nói:
- Đây là một ít tin tức trong top 10 Thánh Tôn bảng lần này.
- Bài danh thứ nhất, Tào Hạ Phi đệ nhất phong, từng đánh bại Cốc Thanh Dực, Thánh Tôn cực vị cảnh.
- Bài danh thứ hai, chính là Cốc Thanh Dực, nói cho cùng, là sư huynh chàng.
- Người thứ ba tên là Thượng Trường Thắng.
Diệu Tiên Ngữ nghiêm túc nói:
- Ba người này, đều là cấp độ Thánh Tôn cực vị cảnh đỉnh phong, đối với ngươi mà nói, là lực cản lớn nhất.
- Thánh Tôn Cực Vị Cảnh đỉnh phong...
Diệu Tiên Ngữ tiếp:
- Vị thứ tư Ngải Thanh Sương, đệ tử phong thứ ba, nghe nói là một vị đại mỹ nữ.
- Sử Kính Nguyên của đệ ngũ phong, Trịnh Xương của phong thứ sáu, Vạn Cẩm Vinh của phong thứ tư, bốn người này, đều là cấp độ Thánh Tôn cực vị cảnh, xếp thứ tư đến thứ bảy.
- Người thứ tám tên Cổ Vân Phi, thứ chín tên Lôi Phương Động, hai người này, cũng là đệ tử tông chủ phong của chàng.
Diệu Tiên buông quyển trục xuống, nói:
- Về tin tức của bọn họ, bên trong quyển trục đều có, chàng có thể nhìn.
Mục Vân nghiêng đầu nhìn về phía Diệu Tiên Ngữ, nhịn không được cười nói:
- Không có lòng tin đối với ta như vậy sao?
- Đó là tất nhiên, chàng khi nào làm cho mọi người không lo lắng?
Diệu Tiên Ngữ đưa tay chống cằm, nằm sấp trên bàn, lười biếng nói:
- Ta cũng không muốn Cửu Tâm Xà Diệp Thảo bay đi.
- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận