Vô Thượng Thần Đế

Chương 489: Vân Tôn Giả Ngày Xưa (1)

- Các bằng hữu Ma tộc, đi làm gì, bản thiểu chủ vừa tới, đi không có ý nghĩa.
Nhưng ngay tại giờ phút này, một âm thanh trêu tức vang lên, âm thanh bá bá bá xuất hiện, toàn bộ bên ngoài Đông Vân thành, một đoàn người rất đông oanh oanh liệt liệt chạy đến.
Cầm đầu là một thanh niên, sắc mặt trắng nõn, hai tay chắp ra sau lưng, bên cạnh có một nữ tử vũ mị thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
- Thất Tinh môn!
Nhìn thấy đông đảo võ giả, sắc mặt bốn Ma Vương Tử Nặc biến đổi.
Thất Tinh môn cũng là tồn tại cự phách bên trong ba ngàn tiểu thế giới, địa vị vượt mức quy định, cho dù là Ma tộc bọn hắn cũng muốn kiêng kị ba phần.
- Tử Nặc Ma Vương, đã lâu không gặp, nguyên lai Ma Hoàng Ma tộc mang theo bốn người đi tới Trung Châu, ngược lại thật sự bỏ sức.
Tinh Bình Ngọc loay hoay ngón tay, phong khinh vân đạm nói.
- Dưới tay Ma Đế Ma tộc các ngươi, từng Ma Hoàng đều là hảo thủ, xem ra hiện tại cũng đang vội vàng chinh phục đại lục từng người, dã tâm thật không nhỏ.
- Dã tâm lại không nhỏ, cũng không sánh bằng dã tâm Thất Tinh môn các ngươi, ba ngàn tiểu thế giới còn chưa đủ Thất Tinh môn các ngươi, còn muốn chạy đến Trung Châu.
Tử Nặc bất thiện nói.
Tinh Bình Ngọc cũng không tức giận, ánh mắt chỉ rơi vào trên tường thành Đông Vân thành, tìm kiếm mục tiêu của hắn.
Cuối cùng, đôi mắt hắn khóa chặt bên người Mục Vân.
Một vị nữ tử bên trái, thân mang váy dài màu lam nhạt, trên mặt không lộ biểu lộ, vẻn vẹn đứng ở nơi đó, tựa như một tòa băng điêu, cao lãnh, thoát tục.
Hai chân thon dài thẳng tắp, ngực nhô lên, vòng eo tinh tế, ánh mắt Tinh Bình Ngọc rơi vào trên người nữ tử kia, như xuyên thấu qua y phục kia nhìn xem dáng người nữ tử, hô hấp dần dần dồn dập.
Mà một nữ tử bên phải, thân mang váy ngắn màu hồng phấn, một cặp đùi thon dài đẹp xinh bại lộ ngoài không khí, thẳng tắp thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, sắc mặt không phấn trang điểm, nhìn qua rất tươi mát, tóc dài trải ở sau ót, nhìn càng kiều mị động lòng người.
Một người là vẻ đẹp cao lãnh, để người chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn, một người là vẻ đẹp thanh thuần, để người không nhịn xuống tay, phá hư sự đẹp đẽ này.
- Đẹp, quả nhiên là đẹp, diệu, tuyệt không thể tả!
Hô hấp Tinh Bình Ngọc dồn dập, bàn tay nhào nặn mấy cái trên người nữ tử mị hoặc bên người, ha ha cười nói:
- Không nghĩ tới Trung Châu đại lục thế mà lại xuất hiện nữ tử xinh đẹp như vậy, khí chất, băng lãnh cao diễm, thanh thuần linh động, đẹp, quả nhiên là đẹp!
Nghe được lời Tinh Bình Ngọc, ánh mắt Tử Nặc nhìn về phía trên tường thành, ở nơi đó, bên cạnh Mục Vân là Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã đang đứng.
- Cái này, có náo nhiệt nhìn rồi!
Tử Nặc mỉm cười, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Ma tộc hiểu rõ Trung Châu hơn xa Thất Tinh môn, bằng hữu người nhà bên cạnh Mục Vân, quả thực là vảy ngược của hắn.
Mà Tinh Bình Ngọc kia là đồ háo sắc, danh tiếng háo sắc lừng lẫy nổi danh khắp ba ngàn tiểu thế giới.
Mà tình cảnh trước mắt, người sáng suốt sẽ nhìn ra Tinh Bình Ngọc muốn làm gì.
- Vân lang...
Nhìn thấy Tinh Bình Ngọc điên cuồng cười to không chút kiêng kỵ làm trò người lớn cùng với nữ tử ở bên người, gương mặt xinh đẹp của Vương Tâm Nhã đỏ bừng.
- Không sao!
Mục Vân mỉm cười, nắm tay Vương Tâm Nhã, khẽ cười nói:
- Chúng ta cũng không phải chưa làm qua, đêm nay lại chăn lớn cùng ngủ như thế nào?
- Ta mới không chịu! Đại lưu manh!
Vương Tâm Nhã giận dữ hừ một tiếng, nhìn Mục Vân, sắc mặt càng thêm đỏ nhuận.
- Đẹp, thực sự là đẹp, ha ha... Dù là đang tức giận cũng đẹp như vậy!
Thấy cảnh này, Tinh Bình Ngọc lại giống như ức chế không nổi hưng phấn dưới đáy lòng, triệt để điên cuồng.
- Ngươi, lấy ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi, mỹ nhân như vậy thuộc về Tinh Bình Ngọc ta!
Nhìn Mục Vân, Tinh Bình Ngọc lạnh lùng nói.
Tinh Bình Ngọc?
Nghe được cái tên này, Mục Vân hơi sững sờ, hắn thật chưa từng nghe qua.
Vạn năm trước, hắn là cường giả đỉnh cao Trung Châu, có can đảm khiêu chiến ba ngàn tiểu thế giới, thời điểm kia Tinh Bình Ngọc chỉ một tiểu binh, hắn làm sao biết đối phương là ai?
- Bản thiểu chủ chính là thiếu chủ Thất Tinh môn, Tinh Bình Ngọc, ngươi chính là Vân Minh minh chủ?
Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vân, cười nói:
- Tốt, rất tốt, ha ha... Hai vị mỹ nhân này, quả nhiên là bị vị mười phần, từ hôm nay trở đi, bọn hắn chính là độc sủng của Tinh Bình Ngọc ta.
Tinh Bình Ngọc cười ha ha:
- Ngươi, ngoan ngoãn đưa ra hai vị này mỹ nhân, đêm nay bản thiểu chủ chơi vui vẻ, đừng nói bốn trăm vạn Ma tộc đại quân, chính là toàn bộ Trung Châu, Thất Tinh môn ta đều có thể đưa cho ngươi, như thế nào?
Trên mặt Tinh Bình Ngọc mang tiếu dung điên cuồng, nhìn Mục Vân, không kịp chờ đợi nói.
Chỉ là một bên khác, sắc mặt bốn vị Ma Vương Ma tộc lại biến hóa, nhìn Tinh Bình Ngọc, nổi giận đùng đùng.
Nhưng ở trước mắt còn có khối người tựa hồ càng tức giận hơn bọn hắn.
- Vân lang!
Vương Tâm Nhã đứng sau lưng Mục Vân, nhìn Tinh Bình Ngọc biểu lộ điên cuồng, tức giận nói:
- Người này thật đáng ghét!
- Tiểu lão bà cũng cảm thấy hắn chán ghét thật sao?
Mục Vân mỉm cười, ngữ khí dần dần lạnh lùng:
- Ta cũng cảm thấy rất chán ghét!
Một bước tiến lên, nhìn thẳng Tinh Bình Ngọc, Mục Vân mở miệng cười nói:
- Thiếu chủ Thất Tinh môn? Tinh Bình Ngọc, tên thật chưa từng nghe qua, bất quá, ta là Vân Minh minh chủ, Mục Vân, ngươi có nghe qua?
- Không cho phép nhắc hai chữ kia!
Đột nhiên, Tinh Bình Ngọc giống như nổi điên, nhìn Mục Vân, phẫn nộ quát:
- Không cho phép nhắc hai chữ kia, nếu không, ta giết ngươi!
- Ồ? Không thể nhắc sao?
Mục Vân cười hắc hắc, thở ra một hơi, đột nhiên quát to:
- Mục Vân Mục Vân Mục Vân Mục Vân Mục Vân Mục Vân...
- A...
Hai tay bịt lấy lỗ tai, sắc mặt Tinh Bình Ngọc trong lúc nhất thời trắng bệch.
- Không có ý tứ, nhất thời không thể dừng, gọi nhiều như vậy.
- Ngươi muốn chết!
- Muốn chết? Đúng vậy, ta đang tìm cái chết, thế nhưng, ngươi có thể giết được ta sao?
Mục Vân lần nữa bước ra một bước, đứng ra bên ngoài Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận, nhìn Tinh Bình Ngọc, cười lạnh:
- Sợ hãi khi nghe hai chữ Mục Vân, có phải vạn năm trước Vân tôn giả kia để ngươi đau đến không muốn sống?
- Ta ngẫm lại, có phải hắn đoạt đi nữ nhân ngươi nhìn trúng nên ngươi mới tức giận như vậy? Hay là để phía dưới ngươi triệt để bị phế?
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Tinh Bình Ngọc phát lạnh, trong lúc đó bước ra một bước.
- Ngoại trừ câu nói ngươi muốn chết này, ngươi còn nói tiếng người à?
Mục Vân giễu cợt nói:
- Ta đã nói cho ngươi, ta đang tìm cái chết, ngươi tới giết ta đi!
Mục Vân mỉm cười, lần nữa tiến lên một bước, trong tay xuất hiện Hắc Uyên Kiếm, hắc mang thị huyết lóng lánh xuất hiện trước người.
- Ta đứng ở chỗ này, chờ ngươi tới giết ta!
Bóng người Mục Vân di chuyển, đi thẳng tới chỗ cách Tinh Bình Ngọc ngàn mét, lăng không mà đến, một người một kiếm, một sợi tóc đen phần phật trên trán, nhìn Tinh Bình Ngọc, nhàn nhạt sát cơ xuất hiện.
- Đối phó tiểu lâu la như ngươi, đâu cần thiếu chủ nhà ta xuất thủ, ta đến là được!
Đột nhiên, sau lưng Tinh Bình Ngọc, một võ giả cảnh giới Niết Bàn thất trọng bước ra một bước, nhìn Mục Vân, cười lạnh.
- Chỉ là võ giả Niết Bàn thất trọng cảnh giới của Trung Châu đại lục đã có thể trở thành người đứng đầu một minh, quả nhiên là chê cười!
Nam tử kia khinh thường nói:
- Thiếu chủ nhà ta coi trọng hai nữ nhân của ngươi là cho ngươi mặt, đừng nói nữ nhân của ngươi, chính là nương ngươi, dáng dấp có vận vị, thiếu chủ nhà ta coi trọng, ngươi cũng phải chắp tay đưa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận