Vô Thượng Thần Đế

Chương 2852: Các ngươi là ai?

- Hắc hắc, Nghiêm đại ca, ta xem Mục Vân này, cũng bất quá là như thế.
Lỗ Hàn cười nhạo nói:
- Lúc lâm nguy, để cho thủ hạ của mình chạy tới chịu chết, quả thực là không biết liêm sỉ.
- Đúng vậy, gặp phải lão đại như vậy, thật đúng là xui xẻo.
- Hồ ngôn loạn ngữ.
Mục Bất Phàm hừ nói:
- Mục đại ca không ra tay, đó là bởi vì, mấy tên phế vật các ngươi, không đủ để cho hắn ra tay.
- Đến lĩnh giáo lĩnh giáo thực lực Mục Bất Phàm của ta đi.
Dứt lời, Mục Bất Phàm xông ra ngoài.
Hắn dùng một đôi quyền sáo, hào quang chợt lóe, ầm ầm một tiếng, nổ tung.
Một đạo quyền kình, nhất thời lao ra, một gã đệ tử trước mặt kia hét to một tiếng, nhưng sau một khắc, thân thể đã bay ngược đi, miệng phun máu tươi, triệt để ngã xuống đất.
Một quyền, giải quyết.
Trong nháy mắt này, mấy người Nghiêm Khắc hoàn toàn sửng sốt.
Gã này... Chân Thần đỉnh phong.
Không thể nào.
Nghiêm Khắc quát:
- Tiểu tử thúi, ta theo dõi các ngươi một đường, ngươi bất quá là Chân Thần sơ kỳ đỉnh phong, hiện tại...
- Ồ... Hóa ra ngươi theo dõi chúng ta trên đường đi?
Hai tay Mục Bất Phàm chạm vào nhau, xấu hổ cười nói:
- Đáng tiếc quá đáng tiếc, mấy tên ngu xuẩn các ngươi, hiện tại phát hiện, chọn nhầm người.
- Muốn chết.
Nghiêm Khắc hiện tại nổi giận, ra tay.
Chân Thần đỉnh phong thì như thế nào? Hắn cũng là một vị cao thủ Chân Thần đỉnh phong.
Huống hồ, hắn tiến vào cảnh giới này sớm hơn Mục Bất Phàm rất nhiều.
Hơn nữa, Mục Bất Phàm này, thực lực tăng lên nhanh chóng, nhất định là không có tu luyện nhị phẩm thần quyết gì, căn bản không thể là đối thủ của hắn.
- Muốn chết.
Mục Bất Phàm không để ý tới công kích của Nghiêm Khắc, ra tay, đánh ra một quyền, lực lượng bạo ngược tràn ra.
Phanh...
Hai thân ảnh đụng nhau, nhất thời tách ra, nhưng sắc mặt Nghiêm Khắc trắng bệch, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Khủng khiếp.
Quá khủng khiếp.
Tiểu tử này, thoạt nhìn bất quá chỉ là mười ba mười bốn tuổi, nhưng lực lượng sao lại khủng bố như vậy?
Mục Vân hiện tại nhìn công kích của Mao Mao, hỏi Quy Nhất.
- Thế nào rồi?
- Hẳn là Cự nhân tộc.
Quy Nhất hiện tại khẳng định:
- Ngoại trừ Cự nhân nhất tộc, còn có thể có chủng tộc khác có loại lực lượng này sao? Tiểu tử này, trời sinh thần lực, không đúng, chuẩn xác mà nói, là theo thực lực của hắn tăng trưởng, lực lượng sẽ hiện ra xu thế nổ tung gia tăng, đây chính là chỗ cường đại của Cự nhân nhất tộc.
- Ngươi sau này chỉ để cho hắn tu luyện quyền pháp chưởng pháp loại, hoặc là côn pháp, thích hợp nhất với hắn.
- Ta hiểu rồi.
Mục Vân gật đầu.
Thần giới mênh mông, ngoại trừ nhân loại, ngoài thập đại cổ tộc, còn có chủng tộc cường đại khác tồn tại, ví dụ như Long tộc, Phượng tộc, Cốt tộc, cùng với Cự nhân tộc hiện tại.
Mục Vân càng cảm thấy, thế giới này, thật đúng là một thế giới khiến người ta khao khát và nhiệt huyết sôi trào.
- Tiểu tử thúi.
Hiện tại, Nghiêm Khắc thật sự muốn điên.
Chỉ là một Mục Bất Phàm, một thiếu niên, lực lượng lại mạnh hơn hắn. Hơn nữa đáng ghét nhất chính là, mặc kệ mình sử dụng chiêu thức gì, tiểu tử này, chính là quyền cước cộng lại, căn bản không quản thủ đoạn, nhưng dưới một quyền một cước, lực lượng lại phát ra nổ tung.
Hắn chưa bao giờ thấy một người có lực lượng kỳ lạ như vậy.
Phanh...
Nghiêm Khắc một chiêu giết ra, phong uyển tàn vân, lực lượng xoắn ốc, bao trùm tới Mục Bất Phàm, nhưng Mục Bất Phàm căn bản không quản, một quyền bá đạo đánh trả, bắn ngược công kích xoắn ốc của Nghiêm Khắc trở về.
Phốc xuy một tiếng vang lên, ngực Nghiêm Khắc sụp đổ, rốt cục cũng nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
- Muốn chết.
Nghiêm Khắc hiện tại hoàn toàn tức giận.
Không nói hai lời, một tay lấy ra mấy viên đan dược, căn bản không để ý, nuốt đan dược vào trong bụng.
Tiếng ùng ục vang lên, thân thể Nghiêm Khắc hiện tại, trái xung phải đột, thoạt nhìn rất cổ quái.
Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt hắn đỏ lên, tóc đứng ngược, thoạt nhìn quả thực khủng bố.
Ngao...
Tiếng nổ nặng nề vang lên, Nghiêm Khắc bước ra, nắm tay hiện tại mở rộng không chỉ gấp đôi, làm cho người ta có một loại cảm giác trùng kích thị giác cực kỳ mãnh liệt.
Mục Bất Phàm lui về phía sau một bước, hai đấm lộp bộp vang lên.
- Cút!
Một tiếng quát nặng nề, một tiếng bạo liệt khuếch tán ra.
Tiếng ầm ầm, đột nhiên vang lên, Mục Bất Phàm lúc này không lùi mà tiến tới, nghênh đón Nghiêm Khắc.
Ai cũng nhìn ra được, Nghiêm Khắc hiện tại, nuốt vào đan dược, thực lực đại tiến, lực lượng cũng tăng lên rất nhanh, vượt xa thời điểm bình thường. Nhưng Mục Bất Phàm hiện tại lại xông lên, đây không phải tự tìm không thoải mái?
Mục Bất Phàm đánh ra một quyền, vẫn là tư thế cùng lực đạo ban đầu, nhưng một quyền này, lại mang theo uy lực cao hơn.
Trong lòng Nghiêm Khắc mang oán hận, sau khi nuốt đan dược dược hiệu bạo phát ra, không nói hai lời, xông ra ngoài.
Ầm...
Trong nháy mắt, hai đạo thân ảnh đụng nhau.
Tiếng rắc rắc nặng nề vang lên, hai đạo thân ảnh, hiện tại không phân biệt lẫn nhau, nhất thời đánh sáp lá cà, làm cho người ta có một loại cảm giác công kích thị giác cực kỳ mãnh liệt.
Phanh...
Mà hiện tại, bên kia, hai tiếng rầm vang lên, hai huynh đệ Lỗ Hàn, Lỗ Sơn Chân Thần đỉnh phong, thân thể, biến thành thi thể, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lư Ngọc Tuyết thu kiếm, thở ra một hơi.
Hai huynh đệ này, thực lực không tầm thường, liên hợp lại, công phòng có chuẩn bị, bổ sung cho nhau.
Nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay Lô Ngọc Tuyết, mất mạng.
- Không cần đuổi theo.
Thấy Lô Ngọc Tuyết còn muốn đuổi theo mấy người khác, Mục Vân cười nhạt nói:
- Triệu Nham Minh đã ngăn cản lối ra.
Nhìn về phía Lô Ngọc Tuyết, Mục Vân gật đầu nói:
- Kiếm thuật của ngươi không tệ, bất quá, ta thấy ngươi tuy rằng xuống tay tàn nhẫn, nhưng ngươi lực lượng trong cơ thể, càng thiên về mềm mại, đề nghị ngươi lựa chọn một ít kiếm pháp tương đối mềm dẻo, trong nhu mang cương, càng thích hợp hơn trong cương mang nhu.
- Tốt, đa tạ Mục huynh.
Lư Ngọc Tuyết gật đầu.
- Lần này trở về, nếu có nghi vấn, có thể tìm ta.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
- Ừm.
Lư Ngọc Tuyết tự nhiên vui vẻ.
Kiếm thuật của Mục Vân, có thể nói là phong phạm đại sư cũng không quá đáng.
Lĩnh ngộ kiếm hồn, toàn bộ đệ tử ngoại tông Kiếm Thần tông có bao nhiêu người?
Hơn nữa, nàng trước kia chứng kiến uy năng của kiếm thuật Mục Vân. Lúc thống nhất mười tám châu quận, kiếm thuật của Mục Vân rất chói mắt.
Phanh...
Mà hiện tại, bên kia, thân thể Nghiêm Khắc ngã xuống đất, rốt cuộc đứng không nổi.
Khóe miệng hắn sủi bọt, cả người đều run rẩy.
Dược hiệu tại hiện tại cũng phát tác.
Hơn nữa Mục Bất Phàm công kích hắn, làm cho hắn cảm giác thân thể đều hoàn toàn lỏng lẻo.
- Đáng chết!
Khóe miệng nổi lên bọt nước, tròng mắt Nghiêm Khắc hiện tại mang theo tức giận, nhìn mấy người, quát lớn:
- Các ngươi... Sẽ phải trả giá.
- Trả giá?
Mục Bất Phàm hừ hừ nói:
- Đáng tiếc, ngươi không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận