Vô Thượng Thần Đế

Chương 1875: Đã thông đầu óc

Lệ Bồi nhìn mấy vị trưởng lão, quát:
- Lúc trước các ngươi như thế nào duy trì Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình, hiện tại như thế nào duy trì Mục Vân là được.
- Mà ngày xưa khúc mắc, các ngươi nghĩ hiện tại Mục Vân sẽ còn so đo? Ta lại nhắc nhở các ngươi, hiện tại, Thiên Kiếm lâu chính là thời khắc thiếu người, bảo bối trong tay Mục Vân, ta nghĩ các ngươi cũng phải biết... Hiện tại, thừa dịp hắn cần các ngươi, các ngươi còn có giá trị, biểu hiện nhiều hơn đi, nếu không, chờ các ngươi không có giá trị... Ta nghĩ hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
Nghe đến lời này, mấy vị trưởng lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều chấn động.
Hiện tại, Mục Vân còn cần bọn hắn, đợi đến Mục Vân đề thăng thực lực đệ tử Thiên Kiếm lâu, đông đảo đệ tử nào sẽ còn nhớ kỹ Tần Thiên Vũ là ai, Phong Nhược Tình là ai, sẽ chỉ nhớ Mục Vân.
Đến thời điểm, bọn hắn không có sử dụng...
Mấy vị trưởng lão giật mình.
Trong lòng tam trưởng lão may mắn, còn tốt, còn tốt lúc trước hắn bị Mục Vân thu phục, nếu không hiện tại, thật sự giống bốn vị trưởng lão khác.
Năm vị trưởng lão rời khỏi đại điện.
Trong chớp mắt bên trong đại điện, chỉ còn lại Thiên Quân Vũ cùng Lệ Bồi hai người.
- Lệ lão, khoảng thời gian này, chuyện bên trong lâu, mời Lệ lão nhọc lòng.
- Nơi nào!
Lệ lão hiện tại lại khoát tay nói:
- Năm đó hai người chúng ta đều nhận qua ân huệ của người ta, lần này cũng là báo ân, cửa này, tóm lại là làm theo lương tâm thôi, lần này trợ giúp tiểu thư làm việc, lão hủ chỉ hận thân thể của mình không đủ, không thể trợ giúp tiểu thư nhiều.
Lệ lão lại đột nhiên cười nói:
- Ngươi bây giờ có phải muốn đi bẩm báo tiểu thư?
- Ừm!
Thiên Quân Vũ chậm rãi nói:
- Gần đây tiểu thư đang bế quan tu luyện, sắp có tinh tiến, vạn năm ẩn núp, một ít chuyện, cũng nên dần dần để lộ khăn che mặt.
- Ừm!
Thật lâu, bên trong đại điện chỉ có một tiếng thở dài, dần dần tiêu tán trong gió...
Mà giờ khắc này, Thông Thiên kiếm tông.
Thông Chung mang theo Lạc Kiếm Tuyết, trở lại Thông Thiên kiếm tông.
Trên đường đi, nghe được Lạc Kiếm Tuyết nói, Thông Chung kinh ngạc không thôi.
- Ngươi nói tiểu tử này, cơ hồ giết sạch đệ tử trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh? Mà lại tập hợp bảy mươi hai khối Kim Tiên Lệnh, thậm chí còn được ba vị minh chủ tự mình triệu kiến, thu hắn làm nội minh đệ tử?
Thông Chung một hơi nói hết, chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên dồn dập.
Những tin tức này, thực sự quá mức rung động.
Nghe đến lời này, trong lòng mọi người quả thực khó bình tĩnh.
- Ta hiểu rõ!
Thông Chung nhìn thấy Lạc Kiếm Tuyết gật đầu, lần nữa cưng chiều nhìn đệ tử này của mình, nói:
- Từ nay về sau, nhất định làm tốt quan hệ giữa ngươi và Mục Vân.
- Gia hỏa này, tuyệt không phải Nam Cực chi địa chúng ta có thể trói lại, tương lai nhất định là đệ tử bên trong Tam Cực Thiên Minh, cho dù là nội minh đệ tử, không làm nội minh trưởng lão cũng có trợ giúp Thông Thiên kiếm tông bọn ta rất lớn.
- Đệ tử tuân mệnh!
- Tốt nhất có thể mê tiểu tử này lên trên giường ngươi, như thế, Thông Thiên kiếm tông chúng ta sẽ có một chỗ dựa bên trong Bạch Ngân cấp thế lực, ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, đến lúc đó Thông Thiên kiếm tông chúng ta sẽ còn sợ ai?
- Sư tôn...
- Ha ha... Ta nói đùa!
Thông Chung hiện tại hoàn toàn quên đi, năm đó bị Mục Vân bắt chẹt.
Bên trong thế giới thực lực vi tôn, không có thực lực, không có hết thảy.
Năm đó Mục Vân, ai sẽ nhìn thẳng đối đãi hắn?
Nhưng bây giờ ở Nam Cực chi địa. Mục Vân là ngũ phẩm Thiên Tiên, đã thuộc cường giả đỉnh tiêm.
Lại thêm mấy vị ngũ phẩm Thiên Tiên đi theo và một cao thủ thất phẩm Thiên Tiên bảo hộ, tiểu tử này chính là tồn tại đứng đầu nhất.
Mục Vân hiện tại là bá chủ Nam Cực chi địa chân chính.
Thông Chung sao lại nhìn không rõ.
Lại thêm, Lạc Kiếm Tuyết và Mục Vân cùng một đường, đây chính là cá lớn tương lai, tự nhiên cần bắt vào tay.
Đến mức từng ăn quả đắng trong tay Mục Vân, kia cũng là chuyện thoảng qua như mây khói.
Mà cùng nhất thời, Tẩy Kiếm các, Tinh Nguyệt kiếm phủ, Cửu Trọng môn tự nhiên cũng đạt được đủ loại đệ tử phản hồi tin tức, hết thảy tông môn đều biết.
Mục Vân lần này xem như thành công nghịch tập, trở thành tồn tại trên đỉnh đầu bọn họ.
Muốn phản kháng, khó như lên trời.
Nhưng thời khắc này Mục Vân lại không nghĩ nhiều như vậy.
Bên trong Thiên Kiếm lâu, Mục Vân và Nhậm Cương Cương hai người ngồi đối diện nhau...
- Lần này, bốn đại tông môn bọn hắn cũng không dám có dị tâm!
Mục Vân nhìn Nhậm Cương Cương, mở lời:
- Bất quá ta lại khá để ý Thiên Kiếm lâu, dù sao, rất nhiều đệ tử trước kia bên trong Thiên Kiếm lâu nghe theo Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình.
- Ngươi hồ đồ!
Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân, cười nói:
- Bọn hắn không phải nghe theo Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình, mà nghe theo tiên đan trong tay hai người.
Nghe đến lời này, Mục Vân sáng tỏ.
Thế giới này, không có bất kì người nào không muốn mạnh hơn, tất cả mọi người muốn mạnh thành người cường đại nhất.
Có người cho bọn hắn cơ hội, bọn hắn sẽ thừa cơ mà lên, lên như diều gặp gió.
Đối với người cho bọn hắn cơ hội, tự nhiên cảm kích mang đức.
Hiện tại, Tần Thiên Vũ chết rồi, Phong Nhược Tình chết rồi.
Mục Vân hắn chính là một người như vậy.
Người có thể cho bọn hắn cơ hội quật khởi.
- Tốt, chuyện này, ngươi đến bàn đi, ta lưu lại cho ngươi Nhân Dương Đan, Địa Dương Đan, Thiên Dương Đan, ngươi làm như thế nào lung lạc lòng người, thì cứ làm thế ấy.
Mục Vân cười nói:
- Ta không có rảnh quản Thiên Kiếm lâu, Nhất Diệp kiếm phái, nơi đó mới là hang ổ của ta.
- Ngươi cái tên này...
Nhậm Cương Cương cười khổ.
- Đúng, phụ thân ta... Có liên lạc ngươi hay không?
Mục Vân đột nhiên mở lời.
- Không có.
Nhậm Cương Cương trả lời:
- Từ khi tiến vào Tiên giới, ta cho tới bây giờ không có nhận thu được hắn đưa tin.
- Ừm, có khả năng phụ thân cũng không có đến Kiếm Vực, dù sao tất cả mọi người trong tứ phương ấn địa ngày đó tách ra, đến cùng đến chỗ nào, ai cũng không biết.
- Ừm!
- Hảo, ta về Nhất Diệp kiếm phái trước, tiên đan, Tiên khí, đầy đủ mọi thứ, tiếp theo thì xem ngươi thi triển, chỗ này có giá trị không nhỏ, đầy đủ ngươi thắng được lòng người.
Mục Vân cười ha ha một tiếng, cũng không đợi Nhậm Cương Cương đáp lời, rời đi.
Nhìn thấy Mục Vân rời đi, Nhậm Cương Cương rời khỏi đình nghỉ mát, xoay trái rẽ phải, mấy vòng, đi tới bên ngoài một tòa lầu các.
Nhậm Cương Cương lại không tiến vào lầu các, ngược lại đi đường vòng qua lầu các, đi tới phía sau, lần nữa dọc theo đường núi đầy cỏ dại, một đường cẩn thận, cuối cùng, đi tới trước một vách đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận