Vô Thượng Thần Đế

Chương 2374: Chung cực nhất bạo

Kiếm Lưu Vân cười nói:
- Vũ Huyền Thiên cùng Huyết Vân, chính là cảnh giới Tiên đế, ta giết không chết bọn họ, nhưng ngươi không phải, nhưng trên người ngươi lại có lực lượng đại đạo, giết ngươi, cướp đoạt lực lượng đại đạo của ngươi, ta có thể từ trung vị Tiên Đế thăng cấp lên thượng vị Tiên Đế.
- Đến lúc đó, tiên giới này, sẽ không còn ai có thể ngăn cản bước chân của Kiếm Lưu Vân ta, Kiếm vực nhất thống tiên giới, không phải chuyện chê cười.
- Ngươi đang nằm mơ?
- Có phải nằm mơ hay không, ngươi sẽ biết.
Kiếm Lưu Vân cười lạnh,:
- Mục Vân, nói thật cho ngươi, muốn đứng sừng sững lên đỉnh ở trong tiên giới này. Ngươi nhất định phải có được lực lượng đại đạo cường đại, thành tựu Đế vị.
- Trên Tiên vương là Đế vị, nhất đế phong cương, vạn dặm thường thanh, đến lúc đó, mới là thời cơ để để ngươi rong ruổi thiên địa.
- Rong ruổi thiên địa? Ta là làm không được, nhưng kéo lên đệm lưng, luôn có thể.
- Ngươi quá kiêu ngạo.
Kiếm Lưu Vân nhìn Mục Vân, sát khí hiện đầy trong mắt, đoạn kiếm trong tay lóng lánh ánh sáng sắc bén.
- Tịch Thiên Kiếm!
Kình Thiên kiếm trong tay Kiếm Lưu Vân hạ xuống, kiếm khí cường thịnh làm cho người ta cảm nhận được một loại khí tức cuồng bạo, oanh oanh rung động.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân xuất hiện một tia cười lạnh.
- Kiếm Lưu Vân, ngươi có biết, vì sao ta có thể dẫn động ba mươi ba thanh tiên kiếm?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Bởi vì, Kình Thiên kiếm này năm đó bị ta phá vỡ, hiện tại...
Ông...
Mục Vân dứt lời, trong tay xuất hiện một mũi kiếm gảy.
- Kình Thiên Kiếm!
Kiếm Lưu Vân nhìn thấy cảnh này, nhất thời ngẩn người.
Kình Thiên Kiếm, sao lại nằm trong tay Mục Vân?
Vạn năm trước, Mục Vân đánh đứt kiếm này, mũi kiếm không cánh mà bay. Thời gian vạn năm trôi qua, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chưa từng buông tha tìm kiếm, nhưng bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, đoạn kiếm này chạy đến trong tay Mục Vân.
- Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến!
Mục Vân cười nhạo một tiếng, tiến lên, lực lượng toàn thân khuếch tán, lực lượng dồi dào không ngừng hội tụ, khí tức cường đại từ trên mũi kiếm truyền đến.
Ầm...
Trong phút chốc, hai thân ảnh va chạm cùng một chỗ.
Mà hiện tại, Huyết Vân cùng Vũ Huyền Thiên mang theo mọi người muốn rút lui, nhưng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn bị khóa, môn hạ đệ tử căn bản không xông ra được, Thiên kiếm vệ không thành uy hiếp đối với bọn họ tạo, nhưng tính mạng môn hạ đệ tử mới là quan trọng nhất.
Đây là tất cả hy vọng của họ trong tương lai.
Hai người giờ khắc này chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tập trung đệ tử tông môn của mình đến một chỗ.
Nhưng những Thiên Kiếm Vệ kia lại liều mạng giết tới.
Kiếm Nam Thiên nhìn hai người, lạnh lùng nói:
- Huyết Vân, Vũ Huyền Thiên, các ngươi có quyết tâm đến diệt Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta, tự nhiên càng phải có quyết tâm chịu chết mới đúng.
Sắc mặt hắn hiện tại tái nhợt, thế nhưng đông đảo Thiên Kiếm Vệ bao phủ bên người, lúc này có chút uy phong.
- Đáng giận.
Huyết Vân oán hận nói:
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều Thiên Kiếm Vệ như vậy...
- Quỷ mới biết!
Sắc mặt Vũ Huyền Thiên cũng đầy âm trầm.
Chuyện lần này, vốn tưởng rằng là kế hoạch hoàn mỹ, lấy Mục Vân làm mồi nhử, dẫn tới Diệt Thiên Kiếm tông, sau đó tam đại tông môn tiêu diệt Diệt Thiên Kiếm Tông, lại thừa dịp Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thả lỏng, diệt Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Thế nhưng, vốn là bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, hoàng tước này hiện tại lại biến thành Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Ba ngàn Thiên kiếm vệ.
Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào.
Huyết Sát Vệ cùng Vũ thần binh của hai đại tông môn cộng lại cũng không đến ba ngàn, hơn nữa lúc trước giao chiến đã tổn thất thảm trọng.
Hiện tại không phải đối thủ của Thiên Kiếm Vệ.
Bọn họ lọt vào một cái bẫy lớn.
Quan trọng nhất là, Kiếm Lưu Vân còn chưa chết.
Ngay cả Vũ Huyền Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Kiếm Lưu Vân có thể nói là tiên nhân lớn hơn bọn hắn một đời, theo đạo lý đã sớm chết, nhưng hiện tại xuất hiện, Vũ Huyền Thiên hiểu được, người này chẳng những không chết, ngược lại là từ cảnh giới hạ vị Tiên đế, thăng cấp đến trung vị Tiên đế, cho dù hắn và Huyết Vân liên thủ cũng không nhất định là đối thủ của đối phương.
- Mặc kệ.
Vũ Huyền Thiên đột nhiên quát:
- Huyết Vân giáo chủ, Đại Minh thần thuật của ta, kết hợp với Đại Huyết chú thuật của ngươi, nhất định phải phá vỡ một lỗ hổng, có thể đi bao nhiêu thì ra bấy nhiêu.
- Tốt!
Hai người dứt lời, động thủ.
- Muốn đi? Đến dễ dàng, đi thì rất khó khăn.
Kiếm Nam Thiên liên tục cười nhạo.
Lần này, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mới là người thắng lớn nhất.
Mà lúc này, Mục Vân đang giao thủ với Kiếm Lưu Vân, hai thân ảnh đi tới đi lui ở trong đại trận, đi tới đâu, tấc cỏ không mọc.
Mỗi người cầm một nửa Kình Thiên kiếm, kiếm phong giao nhau, phá hủy từng ngọn núi.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lúc đầu tráng lệ, kiến trúc hùng vĩ, giờ khắc này thoạt nhìn như là một bộ dáng khác, bức tường đỗ sập, khắp nơi đều là tiếng gào thét, tiếng chém giết, mùi máu tươi tràn ngập tai mũi.
Thoạt nhìn có chút hoảng sợ.
- Mục Vân, ngươi không phải đối thủ của ta.
Kiếm Lưu Vân cầm đoạn kiếm trong tay, thân ảnh càng lúc càng cao lớn, khí tức trên người không ngừng lưu chuyển.
Mà hiện tại, Mục Vân lại thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt.
Thiêu đốt chín vạn chín ngàn năm thọ mệnh, hắn giờ khắc này đã tận hết sức.
Đây không phải vạn năm trước, khi đó hắn là Tiên Vương cảnh đỉnh phong, có thể phất tay chém diệt hơn một ngàn Tiên Vương, nhưng hiện tại, hắn chỉ là nhất phẩm Tiên Vương, tiêu hao thọ mệnh, tăng lên cảnh giới, chung quy có hạn.
- Không có khả năng....
Mục Vân thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Đúng là không có khả năng, chỉ là... Cho dù ta chết, ngươi cũng không có khả năng đạt được lực lượng đại đạo trong cơ thể ta.
Dứt lời, tiếng rầm rầm vang lên, sáu mươi bốn xích sắt trong cơ thể Mục Vân liên tục gào thét, triệt để khuếch tán, mỗi một xích sắt khuếch tán đến chân trời, sáu mươi bốn xích sắt hóa thành sáu mươi bốn sợi tơ, bao trùm bầu trời Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Rơi!
Một tiếng quát lớn, đột nhiên, sáu mươi bốn xích sắt từ trên trời rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Kiếm Lưu Vân hiện ra hoảng sợ, quát to:
- Mau tản ra!
Nhưng, đã quá trễ.
Oanh oanh oanh...
Sáu mươi bốn xích sắt giống như hình thành một cái lồng sắt hình vòm, lồng sắt co lại, tiếng ầm ầm vang lên.
Kình Thiên Phong sụp đổ.
Không chỉ Kình Thiên Phong, ba mươi ba phong cũng không có may mắn thoát khỏi, bị xích sắt phá hủy từng tòa.
Cả Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nhất thời biến thành địa ngục.
Không chỉ có đệ tử Kiếm Môn, đệ tử Huyết Sát thần giáo cùng Vũ Hóa Thiên Cung cũng đang khàn giọng gào thét.
Trong khoảnh khắc, tựa như trời lở đất liệt, toàn bộ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn triệt để hóa thành phế tích.
Một ít đệ tử thậm chí không kịp phản ứng, đã bị đánh thành thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ.
- Điên rồi, điên rồi, Mục Vân này, điên rồi...
Vũ Huyền Thiên nhịn không được quát.
- Nhất định phải giết người này, nếu không, chắn chắc sẽ là kình địch lớn nhất của chúng ta.
- Ngươi nghĩ rằng sau hôm nay thì hắn vẫn còn sống?
Huyết Vân lạnh lùng nói:
- Lần này, cho dù hắn không muốn chết, Kiếm Lưu Vân cũng nhất định sẽ để hắn chết không có chỗ chôn.
- Đúng vậy.
Vũ Huyền Thiên lạnh lùng nói:
- Nếu hắn không chết, tiên giới không có chỗ đứng của chúng ta.
Dứt lời, hai người bắt đầu động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận