Vô Thượng Thần Đế

Chương 1643: Giúp ta giết một người

Người này cường đại và uy danh, đừng nói tại toàn bộ Kiếm Vực, cho dù bên trong toàn bộ Tiên giới thập đại giới vực, đều là bá chủ một phương.
Giết hắn?
Nếu trong mộng có thể giết người, người này đã sớm chết hàng trăm hàng ngàn lần.
- Giết hắn?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Phái chủ, ngươi không phải cố ý đến tiêu khiển ta đó chứ?
Nhìn thấy Mục Vân tùy ý cười to, Diệp Cô Tuyết nhăn đầu lông mày.
- Ta cũng không phải là đù chơi ngươi.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Ta thật muốn ngươi chém giết người này, ngươi không được, người kia sau lưng ngươi có thể, dù người kia hiện tại không thể, ngày sau, cũng tuyệt đối có thể.
- Bây giờ ta đến gặp ngươi đưa ra tiền đặt cược, Nhất Diệp kiếm phái, ngươi muốn làm chủ, không sao, Thiên Kiếm lâu, ta cũng có thể trợ giúp ngươi trở thành lâu chủ, dù là tương lai Nhất Diệp kiếm phái sát nhập vào Thiên Kiếm lâu, ta cũng không quan tâm, chỉ cần... Ngươi có thể giết hắn.
- Phái chủ.
Mục Vân lại nheo mắt, chậm rãi nói:
- Kiếm Nam Thiên? Người này là ai, ngươi biết không? Môn chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, bá chủ Kiếm Vực một trong Tiên giới thập đại vực, phía trên ức vạn người, được xưng là mười đại cường giả Tiên giới có khả năng nhất tấn thăng đến cường giả tuyệt thế - Tiên Đế, ta chỉ là Địa Tiên, ở trong mắt người kia, ngay cả con kiến cũng không tính.
- Người kia sau lưng ta...
Mục Vân cười.
- Nàng, cho dù đến cảnh giới đỉnh phong, lại có thể mạnh bao nhiêu? Giết Kiếm Nam Thiên, ngươi cũng đã biết, vẻn vẹn toàn bộ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cường giả tuyệt thế cảnh giới Tiên Vương đã có bao nhiêu vị rồi?
Nghe đến lời này, lông mi Diệp Cô Tuyết nhăn lại, cả người nhiều hơn mấy phần ảm đạm.
- Ngươi thật giống như rất hận hắn?
Mục Vân lại chậm rãi hỏi.
- Thù giết cha, không đội trời chung.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Thôi thôi, ngươi đã không nguyện ý tương trợ, vậy coi như ta chưa nói qua lời này.
Vẻ mặt Diệp Cô Tuyết đìu hiu, cả người giống như quả cầu da xì hơi.
- Chậm đã!
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết quay người chuẩn bị rời đi, Mục Vân lại đột nhiên mở lời.
- Điều kiện này của ngươi, ta làm không được, thế nhưng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
Mục Vân đột nhiên mở miệng để Diệp Cô Tuyết khó có thể lý giải được.
- Bởi vì chúng ta có cùng chung địch nhân.
- Cùng chung địch nhân?
Diệp Cô Tuyết bị lời này của Mục Vân làm mơ hồ.
- Ngươi muốn giết kiếm Nam Thiên, ta cũng muốn, bởi vì... Mối thù giết sư, không đội trời chung.
Mối thù giết sư?
Nhìn Mục Vân, trên mặt Diệp Cô Tuyết lại lộ ra thần sắc hồ nghi.
- Kiếm Nam Thiên và ngươi có mối thù giết sư?
Lần này biến thành Diệp Cô Tuyết kinh ngạc không thôi.
- Theo ta được biết, ngươi tiến vào trong tiên giới, tựa hồ chỉ ở Ám Huyền thạch tràng cùng bên trong Nhất Diệp kiếm phái, chưa từng đi địa phương khác đi.
- Mỗi người đều có bí mật của mình, tựa như Phái chủ ngài... Yên lặng chiếm dụng Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ta nghĩ, ta không hỏi, ngươi cũng sẽ không nói?
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, Diệp Cô Tuyết lại bỗng nhiên thất kinh.
- Phái chủ không cần khẩn trương, nếu ta muốn nói lời này, đã sớm nói.
Mục Vân mỉm cười nói:
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ta nghĩ ở trên người ta, cũng không có được tác dụng quá lớn, ngược lại thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Mục Vân thì đau lòng không thôi.
Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, nếu đến trên tay hắn, sớm tối gì hắn có thể nhìn ra đầu mối.
- Ta sẽ tin ngươi sao?
Diệp Cô Tuyết lại cười nhạo một tiếng.
- Chuyện ngươi nắm giữ Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ta sẽ không nói, đây chính là sự bắt đầu cho sự hợp tác của chúng ta, Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái là ta, Thiên lâu chủ Kiếm lâu cũng là ta.
Mục Vân cười nói:
- Ngươi đã muốn giết Kiếm Nam Thiên, ta cũng muốn giết Kiếm Nam Thiên, vậy chúng liền có thể hợp tác.
- Không phải ngươi mới vừa từ chối?
- Đó là bởi vì ta không muốn thông qua tay của người khác.
Mục Vân gật đầu nói:
- Đời này, người chém giết kiếm Nam Thiên, nhất định là Mục Vân ta.
Nhìn Mục Vân tùy ý tùy tiện, Diệp Cô Tuyết im lặng không nói.
- Sư tôn ngươi là ai?
- Hắn là một người vĩ đại.
Sắc mặt Mục Vân ảm đạm nói:
- Hiện tại ta còn chưa xứng nhắc tên của hắn, chỉ là thù này hận này, vĩnh viễn khó mà quên.
Nhìn thấy hận ý trên mặt Mục Vân, Diệp Cô Tuyết giống như tìm được người cộng minh, trong lòng cũng hận ý thao thiên.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không lên tiếng nữa.
Chẳng biết tại sao, sau khi biết Diệp Cô Tuyết muốn chém giết Kiếm Nam Thiên, Mục Vân lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn này vị rất thuận mắt.
- Chúng ta đã lập ước định, ta đương nhiên sẽ tuân thủ, Nhất Diệp kiếm phái, Thái Tử, Lâm Nhất Thâm bọn hắn, đã không phải đối thủ của ngươi, ngươi cũng không cần thiết hạ sát thủ.
- Vậy phải xem hai người bọn hắn phải chăng có thể nhận thức được điểm này.
Nhìn thấy Mục Vân mỉm cười, lại che giấu sát ý, Diệp Cô Tuyết biết, nếu là Thái Tử cùng Lâm Nhất Thâm hai người lại tìm Mục Vân gây phiền phức, chỉ sợ thảm chính là hai người.
Nhưng trong lòng Mục Vân đã có ý định tất sát.
Hai người này không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm hai người.
Diệp Cô Tuyết không có ở lại quá lâu, rời đi.
Lại một lát sau, Nhậm Cương Cương mới chạy đến.
- Mỹ nữ sư tôn kia của ngươi vị không có làm khó ngươi chứ?
Nhậm Cương Cương trêu ghẹo.
- Có Thiên Quân Vũ, nàng sẽ làm khó ta sao?
Mục Vân cười nói.
- Nhìn hai người các ngươi trò chuyện vui vẻ, ai cũng nghĩ nàng chuẩn bị đểngươi đến kế thừa vị trí Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái?
- Đó cũng không phải.
Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Hai người chúng ta chỉ làm một kế hoạch.
- Ồ? Kế hoạch gì?
- Chém giết kiếm Nam Thiên.
Vừa mới nghe đến lời này, Nhậm Cương Cương trợn tròn mắt, thế nhưng sau đó lại cười lên ha hả.
- Thiếu chủ chớ có trêu ghẹo ta.
Nhậm Cương Cương ha ha cười nói:
- Kiếm Nam Thiên, Môn chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn? Không cừu không oán, giết hắn làm cái gì?
Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ cười một tiếng, cũng không giải thích.
Loại lời này, cho dù hắn đứng ra nói trước mặt người trong thiên hạ, cũng bất quá làm cho người ta chê cười mà thôi.
Kiếm Nam Thiên.
Bên trong Kiếm Vực, tồn tại đệ nhất Tiên Vương, vài vạn năm đứng ngạo nghễ trong Tiên giới, ai có thể rung chuyển hắn?
Ông...
Ngay lúc này bên trong đại bộ đội lại truyền tới một hồi tiếng vù vù trầm thấp.
Đội ngũ, bắt đầu tập kết.
Đại bộ đội bắt đầu tụ tập, chuẩn bị xuất phát đến Hoàng Tuyền thành.
Mà lần này tiến vào bên trong sơn cốc, cửa vào sớm đã là bị cường giả Thiên Kiếm lâu mở ra.
- Chư vị, lần này nếu tìm được Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ của Bích Lạc hoàng tuyền tông, còn mời chư vị có thể giúp ta một chút sức lực, đạt được đồ này.
Thiên Quân Vũ ngạo nghễ nói:
- Kể từ đó, võ giả Nam Cực chi địa chúng ta ở trước mặt chúa tể chi uyên cũng sẽ không bị Thanh Đồng cấp thế lực khác nghiền ép.
- Không có vấn đề!
Mấy hết thảy đám tông chủ Phàm Thiết cấp thế lực đều gật đầu đáp.
- Đã như vậy, toàn viên tiến vào bên trong.
Thiên Quân Vũ quát khẽ, đại bộ đội xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận