Vô Thượng Thần Đế

Chương 179: Khó Xử

Về phần những chuyện này, Mục Vân đã rời đi, không quan tâm.
Đi trên đường, Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi biết ta vì sao để ngươi làm như vậy sao?
- Không biết, ta cũng không cần biết!
Lâm Hiền Ngọc nói chuyện luôn luôn ngắn gọn như vậy, một điểm không dây dưa dài dòng.
- Ta thích ngươi như vậy, mặc dù hơi khô khan nhưng rất phù hợp với tâm ý của ta!
Mỗi lần nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc, trong đầu của Mục Vân sẽ nhớ đến thân ảnh theo đuôi kiếp trước.
- Đại ca, ngươi là Tiên Vương, nhưng ta vẫn không phục ngươi!
- Đại ca, ngươi nói cái gì, ta làm cái gì chính là cái đó, không quan tâm lời người khác bàn tán!
- Đại ca, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho tất cả võ giả Ngàn Vạn Đại Thế Giới đều biết, ai, cũng không thể xâm phạm tôn nghiêm của ngươi!
Những lời nói tràn đầy âm nhiệt huyết kia vang lên quanh quẩn trong đầu Mục Vân, khiến cảm xúc trong lòng hắn mãnh liệt dâng lên.
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi là thiên tài, ngươi cũng phải hiểu giá trị của ngươi!
Xuất hiện ý tưởng bên trong đầu, Mục Vân lại lần nữa nói:
- Hôm nay ngươi ở Tụ Hiền các đánh bại Lâm Triết Vũ, lại để cho mọi người biết, ngươi đã là người hầu của ta, ngày sau, Lâm gia làm sao sẽ tha cho ngươi? Cho nên, trong ba năm, ngươi là người của ta, là lựa chọn của ngươi, ba năm sau, ngươi vẫn là người của ta, vì ngươi đã không thể chọn quay đầu lại!
Nghe được lời này của Mục Vân, Lâm Hiền Ngọc hơi sững sờ.
- Ta chỉ biết, đống ý chuyện của ngươi, ta sẽ hoàn thành, chức trách của ta chính là bảo vệ ngươi, còn cái danh đệ nhất hộ vệ, ít nhất cũng sẽ lộ ra, mà lại... Ba năm sau, có lẽ, ta đã không cần Lâm gia.
Nghe được lời này của Lâm Hiền Ngọc, hai mắt của Mục Vân mở ra, lộ ra một tia kinh tài tuyệt diễm.
- Ầy, đây là pháp quyết tu luyện tầng thứ hai Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, trước đó lo lắng ngươi tu luyện quá nhanh, có thể sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể ngươi, hiện tại xem ra là ta suy nghĩ nhiều!
Bàn tay mở ra, lại một bản bản chép tay xuất hiện.
Lâm Hiền Ngọc nhẹ gật đầu, đón lấy bí kíp.
Lần trước, hắn nhìn thấy tầng thứ nhất bí pháp, chính là trong lòng hắn rung động rất lâu.
Bản viết tay kia nhìn như đơn giản, mặc dù kiểu chữ rất khó coi, nhưng nội dung lại có thể kinh ngạc thiên địa khiến quỷ thần khóc, quả thực là vượt qua toàn bộ tôn chỉ võ học đời này hắn được tiếp xúc.
Quan trọng nhất là từng ghi chú trên từng tờ võ học, quả thực đều là bí mật của võ học.
Lâm Hiền Ngọc thậm chí hoài nghi, Mục Vân có phải cũng tu luyện môn võ kỹ này hay không.
Nếu không phải hắn đã từng tu luyện bậc võ kỹ này, làm sao có thể ghi chú rõ ràng môn thần kỹ như vậy?
- Được, hiện tại bắt đầu làm chính sự, tên cũng là của ngươi, khí cũng là của ngươi, nên đi giải quyết chuyện của ta.
- Ừ đúng, về sau không cần nhịn như vậy, một vài chuyện, ngươi có thể tự chủ đưa ra quyết định, như loại tình huống hôm nay, ngươi thế mà còn có thể nhẫn? Nếu như là ta, đã sớm đánh hắn cha ruột cũng không nhận ra!
- Ta hiểu rồi!
Hai thân ảnh, rời đi Tụ Tiên các, đi về phương hướng Mục phủ, chậm rãi ung dung đi tới...
Hiện tại, Mục Vân đối với ánh mắt với cái nhìn của bất luận kẻ nào, hắn đều không để ý.
Hắn quan tâm, chỉ là người mình nhìn trúng!
Lâm Hiền Ngọc là người thứ nhất, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng.
Cùng lúc đó, trong Mục phủ, Mục Thanh Vũ mặc y phục màu xanh, đứng trong đình viện, nhìn Mục Vân đang dạo bước từ xa mà đến gần.
- Phụ thân!
- Ừm, nghe nói ngươi mời chào Lâm Hiền Ngọc Lâm gia, còn chữa khỏi hắn?
Trên mặt Mục Thanh Vũ nhìn không ra cảm xúc, mở miệng nói.
- Không sai!
Chuyện này vốn là không gạt được, mà Mục Vân lại cũng không có ý định che giấu.
- Ừm, tốt, chuyện này ta đã biết!
Mục Thanh Vũ chỉ ném ra câu nói này, quay người rời đi.
- Muốn làm cái gì, thì cứ đi làm, trong mười năm này, ta có thể củng cố Mục gia trụ ở Nam Vân thành, thành thế lực trong năm đại thế lực, sợ, sẽ không sợ bất luận kẻ nào.
- Ta hiểu!
- Đệ đệ ngươi, Phong Hành kia, ở Lôi Phong viện, ngươi quan tâm chiếu cố, dù sao ngươi cũng là huynh trưởng.
- Ta đã biết!
Khó được phát hiện một thiên tài có thể bồi dưỡnh, Mục Vân tự nhiên sẽ không bỏ rơi.
Trở lại trong tiểu viện của mình, Mục Vân đóng lại cửa sổ, bắt đầu tu luyện.
Hiện tại, hắn tu luyện mỗi ngày, đều chưa từng lơ là, mà cảnh giới cũng từng bước tiến về phía đệ nhị trọng.
Linh Huyệt cảnh đệ nhị trọng là mở huyệt Nội Quan, một khi huyệt Nội Quan mở, lực lượng hai tay trực tiếp tăng lên hai vạn cân, mạnh hơn huyệt Hợp Cốc không chỉ gấp hai.
Hiện tại, nếu như Mục Vân muốn, tùy thời có thể đột phá.
Chỉ là hắn đang chờ!
Đang chờ một cơ hội, ở giữa võ giả có một câu lưu truyền: Nước đầy tự tràn!
Câu nói này khả năng cũng không đúng với lúc đột phá mỗi một cảnh giới, nhưng lại cực kỳ thích hợp đối với võ giả Linh Huyệt cảnh.
Làm chân nguyên trong một huyệt khiếu hoàn toàn viên mãn, chân nguyên sẽ tự động tản ra, di chuyển đến huyệt khiếu kế tiếp.
Giờ phút này, võ giả mượn nhờ chân nguyên đầy tràn tiến hành đột phá, làm ít công to!
Hiện tại, hắn còn chưa tới!
- Lâm Hiền Ngọc, vào đây!
- Thiếu chủ có gì phân phó?
- Nuốt giọt linh dịch này vào, sau khi hấp thu xong, tự mình trải nghiệm biến hóa trong đó.
- Vâng!
Lời nói vừa rơi xuống, Lâm Hiền Ngọc rời khỏi phòng.
Mục Vân nhắm mắt trầm tư, bắt đầu xử lý chuyện gần nhất.
Hoàng thất, tự cho là hoàng tộc, nhưng lại không có quyền lực khống chế tuyệt đối với toàn bộ Nam Vân Đế Quốc.
Bốn đại gia tộc khác đứng cạnh tranh với nhau, bất luận là trước sân khấu, hay phía sau màn, các loại thủ đoạn tranh đoạt đều tầng tầng lớp lớp.
Mà Thất Hiền học viện chính là điều minh chứng tốt nhất.
Trong Lôi Phong viện còn là một hình ảnh thu nhỏ.
Dưới mắt, chính mình đột nhiên xuất hiện trong Lôi Phong viện, chỉ sợ một ít thế lực đã kìm nén không được, chuẩn bị ra tay.
Hiện tại, hắn nên suy ngẫm khống chế được lớp 9 sơ cấp trong tay.
Cùng lúc đó, Nam Vân thành, Lâm gia!
Lâm gia cũng là một trong năm đại gia tộc ở Nam Vân thành, thực lực không kém Mục gia chút nào, toàn bộ Lâm phủ, trình độ xa hoa cũng không thua kém Mục gia một chút nào.
Giờ phút này, trong đại sảnh Lâm gia, mấy thân ảnh đứng thẳng.
- Tộc trưởng, hành động lần này của Lâm Hiền Ngọc quả thực là đại bất kính đối với Lâm tộc ta, thế mà chạy tới Mục gia, làm đệ nhất hộ vệ gì đó cho thiếu tộc trưởng Mục gia, quả thực ném mặt mũi Lâm gia chúng ta!
Đại trưởng lão Lâm gia Lâm Khai Hoài khàn cả giọng rống, hận không thể lập tức lột da Lâm Hiền Ngọc.
Hôm nay, trở lại Lâm phủ, nhìn thấy bộ dáng Lâm Triết Vũ tôn nhi nhà mình, dáng vẻ của hắn chỉ còn lại một hơi, trong lòng Lâm Khai Hoài rỉ máu.
Sau khi hắn hỏi rõ chân tướng, Lâm Khai Hoài ngay lập tức đến tìm đến tộc trưởng.
Giờ phút này, Lâm Chấn Thiên cũng rất đau đầu.
Lâm Hiền Ngọc là con của mình, chỉ là hơn sáu năm rồi, cho tới bây giờ, hắn bất kể không quan tâm hỏi thăm Lâm Hiền Ngọc một câu.
Về phần chi tiêu mỗi tháng của Lâm Hiền Ngọc, Lâm Chấn Thiên đều trực tiếp cho quý phủ chi ra.
Chuyện kia sáu năm trước, hắn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với chính tiểu nhi tử của mình, nhưng dưới tình huống đó, cân nhắc lợi hại, cuối cùng hắn vẫn không thể không lựa chọn Lâm Bân, bỏ qua Lâm Hiền Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận