Vô Thượng Thần Đế

Chương 1756: Cầu tròn màu lục (1)

Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm khẽ quát một tiếng, bước ra một bước, bọt khí toàn thân trên dưới càng ngày càng nhiều, bao phủ thân ảnh sáu người, kéo từng người đến trước người mình.
Lập tức, bọt khí nổ bể ra, thân ảnh sáu người cũng bị Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm nắm kéo, chui vào đến bên trong từng bọng máu trên lưng Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm.
Tràng cảnh người và thú kết hợp này nhìn qua, càng làm cho người cảm giác được Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm buồn nôn, xấu xí.
Cổ trùng này quả thực là để người muốn ói.
Nhưng cho dù như thế, sáu người Độc Vạn Sơn đã không có chỗ trống phản kháng.
- Kết hợp thể?
Nhìn sáu người một thú, Mục Vân lộ ra ý cười nghiền ngẫm trên mặt.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm có thể bộc phát ra thủ đoạn kì lạ như thế nào.
- Sáu người các ngươi theo ta cùng nhau công kích, giúp ta khắc chế Tử Liên Yêu Hỏa của hắn, ta có thể chém giết hắn!
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm mở miệng quát.
Đè ép được Tử Liên Yêu Hỏa của Mục Vân, chỗ nào dễ dàng như vậy?
Nhìn Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm hiện tại không giống như đang nói đùa, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều lộ ra thần sắc ăn cả ngã về không.
- !
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm gào thét, thân ảnh to lớn cúi xuống, bốn cái trảo nhào mạnh, vọt thẳng đến trước mặt Mục Vân.
- Vạn Thúc Thiên Linh Chỉ.
Một tay điểm ra, chỉ ấn phóng mạnh, toàn thân cao thấp Mục Vân xuất hiện từng dấu tay, những dấu tay kia có tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm đang lao thẳng tới.
Phanh phanh phanh...
Nhưng Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm hoàn toàn không sợ mấy công kích này.
Lại thêm sáu người Độc Vạn Sơn phòng ngự ở trên lưng, đám người nối liền cùng một chỗ, hoàn toàn công phòng nhất thể.
Thấy cảnh này, Mục Vân cuối cùng đã biết gia hỏa kia có ý gì.
Nhưng như thế có thể làm gì được hắn?
Mục Vân bước ra một bước, Hắc Dận Kiếm bộc phát ra ánh sáng vạn trượng.
Rầm rầm rầm!
Ánh sáng chợt hiện, kiếm khí tung hoành, lao thẳng tới người và thú hợp thể.
Phía trên mỗi một đường kiếm khí đều có kèm theo uy năng của bốn loại thiên hỏa.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người giật mình.
- Các ngươi phòng bị trụ Tử Liên Yêu Hỏa công kích!
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm quát.
- Hiểu rõ!
Lập tức, sáu người xông ra từ bên trong thân thể Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm.
Nhưng cho dù sáu người xông ra, cũng có thể nhìn thấy ở phía sau sáu người vẫn có một sợi tơ màu xanh lục như ẩn như hiện, kết nối thân thể sáu người với Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm.
Nhìn mấy người động tác, khóe miệng Mục Vân đầy cười lạnh.
- Đã như vậy, vậy thử xem, sáu người các ngươi có thể chống chọi được hay không.
Khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch, một kiếm giết ra.
- Viêm Minh Thiên Kiếm Trảm.
Chém ra một kiếm, hai tay Mục Vân cầm kiếm cao cao nâng trước người.
Một kiếm hoành không, kiếm đạo tụ tập, ngưng tụ cường hoành, kiếm khí táo bạo như Mục Vân bộc phát ra chiến ý vô tận, triệt để khuếch tán.
Bá bá bá...
Trong chốc lát, từng đạo kiếm khí giống như mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, chém về phía sau lưng Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm.
Phía trước, bốn đạo thiên hỏa bí mật mang theo kiếm khí đánh tới, giờ phút này, lại thêm một thức kiếm trảm lần nữa khuếch tán ra.
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm và sáu người đối mặt áp lực tăng vọt.
Oanh...
Hai phe rốt cục tương giao.
Tiếng nổ đùng đoàng khuếch tán.
Một lần bạo tạc để đất rung núi chuyển.
Toàn bộ tòa thành dùng bảy người một thú làm hạch tâm, một màn ánh sáng nhanh chóng khuếch tán ra.
Từ từ, quang mạc nổ bể.
Thiên băng địa liệt, tòa thành cơ hồ hư hao hơn phân nửa.
Một kích này thực sự quá mức táo bạo.
Mục Vân giờ cũng thở ra một hơi.
Viêm Minh Kiếm Quyết, tiên pháp địa giai thượng đẳng, phối hợp cùng thiên hỏa để uy lực gia tăng thêm mấy lần.
Cho nên một kiếm này có uy lực cường hoành đến cực hạn.
Nhưng mặc dù như thế, trong lòng Mục Vân cũng sáng tỏ.
Một kiếm này không thể lấy mạng con cóc kia.
Oa oa... Oa oa...
Quả nhiên, không bao lâu, bên trong phế tích vang lên tiếng oa oa.
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm xuất hiện.
Nhưng lần này, toàn thân trên dưới gia hỏa có máu tươi chảy đầm đìa, máu tươi màu xanh sẫm tanh hôi cơ hồ nhiễm toàn bộ thân thể nó, tiếng kêu cũng trở nên yếu ớt đi mấy phần.
Thấy cảnh này, tâm thần Mục Vân khẽ động, trong mắt đầy lạnh lùng.
Mặc dù không chết, thế nhưng cũng kém không nhiều.
- Phế vật!-.
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm vừa leo ra, quát to một tiếng.
Sáu người phía sau lưng giờ chỉ còn lại bốn người.
Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến cùng hai người khác, giờ phút này cũng là sắc mặt khó coi.
Hai người khác không biết ngất đi, hay đã chết.
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm phẫn nộ, phẫn nộ đến cực hạn.
Thấy cảnh này, Mục Vân cười nói:
- Tư vị như thế nào? Muốn dựa vào sáu người bọn hắn ngăn cản Tử Liên Yêu Hỏa, toàn bộ công kích của ta đều mang theo Tử Liên Yêu Hỏa, chính ngươi chỉ cần đối mặt công kích của ta thì sẽ nếm thử hương vị của Tử Liên Yêu Hỏa.
- Ngươi...
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm thẹn quá hoá giận.
- Ngươi cho rằng ta không có biện pháp? Ngươi vọng tưởng!
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm quát.
Ngay khi nó quát xong, trên lưng lập tức vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Hai người hôn mê bị hắn kéo vào đến bên trong thân thể của mình, bọng máu phình lên toát ra, thân thể hai người triệt để hóa thành thịt nát.
Thấy cảnh này, hai người khác sợ run tim mất mật.
- Không đủ.
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm lần nữa quát một tiếng, a ô a ô nhấm nuốt, hai thân ảnh lần nữa bị kéo vào trong.
Lúc đầu sáu người hiện tại chỉ còn lại Diệu Thiến và Độc Vạn Sơn hai người.
- Hắn đang làm cái gì?
Diệu Thiến thấy cảnh này, bắt đầu sợ hãi.
- Hắn...
Độc Vạn Sơn do dự một chút, không có mở miệng.
- Mau nói.
Diệu Thiến gấp gáp, một hồi thời gian, bốn người bị Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm nuốt, hắn có khả năng chính là người kế tiếp.
- Nói cái gì? Nuốt luôn ngươi, chúng ta có khả năng còn sống rời đi, các ngươi chết, dù sao tốt hơn chúng ta đều chết hết
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm quát:
- Diệu Thiến, ngươi thành thành thật thật chuẩn bị trở thành chất dinh dưỡng của ta.
Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm vừa dứt lời, bọt khí bốc lên, bao bọc thân thể Diệu Thiến.
Thấy cảnh này, Diệu Thiến đâu có thúc thủ chịu trói.
Nhảy lên một cái, toàn thân trên dưới Diệu Thiến hiện lên khí tức sát phạt, hắn không muốn thúc thủ chịu trói.
- Diệu Thiến, ngươi đừng có chống cự, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này.
Độc Vạn Sơn giờ phút này khẽ quát một tiếng, lướt lên từ trên lưng Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm, sải bước ra, lực lượng cuồng bạo nổ tung.
Tiếng vang đông đông đông trầm trầm, Độc Vạn Sơn luân phiên công kích trên người rơi vào Diệu Thiến, để cho hắn căn bản không có cách phản kháng.
Lại thêm Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm chèn ép, thân thể Diệu Thiến rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa...
Thấy cảnh này, Mục Vân thở dài một hơi.
Diệu Thiến... Quá tin tưởng Độc Vạn Sơn.
Giữa bọn hắn sao có thể có giao tình thuần túy, có cũng chỉ là quan hệ lợi ích thôi, trước mắt sống chết, Độc Vạn Sơn căn bản sẽ không so đo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận