Vô Thượng Thần Đế

Chương 2468: Tiên Đế xuất hiện

- Sơn động, thủy lưu, núi bất động, nước chảy không dứt.
Trong lòng Lục Thanh Phong thầm quát, tốc độ trường kiếm chém ra càng ngày càng nhanh.
Từng đạo lực lượng bàng bạc khuếch tán, lực lượng phóng thích làm cho người ta cảm giác thiên địa giống như có một bàn tay to vô hình đang xé rách những cái lưới kia.
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên, công kích của Lục Thanh Phong lúc này được phóng thích, cả người hắn hóa thành một thanh lợi kiếm, chém vỡ hết thảy.
Phía dưới, Mục Vân nhìn tất cả, trong lòng ngạc nhiên.
Đại sư huynh... Trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Mục Vân hiểu rõ, kiếp trước, hắn chính là một trong thập đại Tiên Vương, cả tiên giới, thật sự không có ai để hắn e ngại.
Hắn nghĩ tới, cho dù là Tiên Đế, hắn cũng có thể đánh một trận, bởi vì đại tác mệnh thuật.
Nhưng bây giờ, Lục Thanh Phong không có đại tác mệnh thuật, hắn chỉ có kiếm giới, kiếm thuật của mình.
Nhưng dựa vào những thứ này, Lục Thanh Phong có thể chống lại Vũ Huyền Thiên, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Tuyết Kỳ.
Mục Vân đột nhiên dị thường tỉnh táo, mở lời:
- Kế tiếp, ngàn vạn lần đừng để bất kỳ kẻ nào đụng ta, sinh tử tồn vong, chỉ trong khoảnh khắc.
- Ừm.
Diệp Tuyết Kỳ nhìn tranh đấu giữa không trung, trái tim treo cao.
Diệp Tĩnh Vân hiện tại đã triệt để ngăn chặn Kiếm Nam Thiên, Kiếm Nam Thiên thực lực cường đại, thế nhưng dù sao cũng bị Lục Diễm Thiên Châm độc, nhất định phải phân ra một bộ phận thực lực áp chế độc tố.
Mà bên kia, Kiếm Phong Tiên bằng vào lực lượng của mình ngăn cản Huyết Trung Thiên cùng Tần Dục liên thủ công kích, làm cho Diệp Tuyết Kỳ kinh ngạc.
Mục Vân không quan tâm lắm, một kiếm phong tiên - Kiếm Phong Tiên, cái tên này, cũng không phải gọi vô ích.
Hắn hiện tại cấp bách nhất là cởi bỏ Phệ Linh trận, lực lượng huyết mạch lần thứ hai gia tăng, hắn cần phải liều chết một trận.
Vũ Huyền Thiên của Vũ Hóa Thiên Cung đều đã xuất hiện, nói như vậy, Kiếm vực thậm chí bên trong Huyết Vực cũng rất có khả năng cất giấu một vị Tiên Đế.
Nói như vậy, Diệt Thiên Kiếm Tông cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông nguy hiểm.
Dù sao, bọn họ chỉ có một Lục Thanh Phong, có thể ngăn cản Vũ Huyền Thiên, đã không thể tưởng tượng nổi.
- Không thể gấp gáp, không thể gấp gáp.
Mục Vân không ngừng an ủi mình, nói:
- Ta chỉ cần đột phá đến huyết mạch tam đạo có thể tăng lên huyết mạch, trong nháy mắt có cơ hội mở gông xiềng Phệ Linh trận, chắc chắn có thể.
Mục Vân hiện tại không ngừng khuyên mình, để cho mình tỉnh táo.
Mà hiện tại, giao chiến giữa sân càng trở nên kịch liệt.
Từng đạo tiên khí tung hoành đan xen.
Đồng thời, đệ tử Huyết Sát thần giáo và Vũ Hóa Thiên Cung đã chạy tới.
Tam đại tông môn triệt để liên thủ, giết về phía đệ tử Diệt Thiên Kiếm Tông cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông.
Chẳng qua, Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông cường đại, chung quy vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Từng tiếng phá không vang lên, không ngừng có đệ tử Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông xuất hiện ở bên ngoài tiến vào.
Mục Vân biết, đây đều không phải lực lượng quyết định.
Chỉ có cấp độ đỉnh cao thắng bại mới có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Oanh oanh...
Mà hiện tại, trên bầu trời, đột nhiên vang lên hai tiếng nổ lớn, hai thân ảnh rơi xuống đất, đập sập một tòa chủ phong của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Hai thân ảnh có chút chật vật bò ra từ trong phế tích.
Chính là Huyết Trung Thiên và Tần Dục.
Kiếm Phong Tiên hiện tại đứng trên không trung, nhìn một màn này, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Hai vị, tư vị như thế nào?.
Kiếm Phong Tiên cầm Trảm Tiên Kiếm trong tay, cả người hiện tại nở rộ ra lực lượng khổng lồ.
Huyết Trung Thiên cùng Tần Dục nhìn thấy cảnh này, trong lòng tức giận, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Bọn họ đánh giá thấp thực lực của Kiếm Phong Tiên.
Ghê tởm!
- Đã như vậy, ta tiễn các ngươi một đoạn đường đi.
Kiếm Phong Tiên dứt lời, tiến lên, trường kiếm vung trảm.
Ông...
Nhưng ngay lúc này, một tiếng ong ong vang lên, hư không bị phá vỡ, một thân ảnh chậm rãi bước ra, bàn tay vung lên, một đạo huyết mang nhào thẳng vào Kiếm Phong Tiên.
Phanh...
Tiếng nổ vang lên, thân ảnh Kiếm Phong Tiên lui nhanh về sau.
- Giáo chủ.
- Giáo chủ.
Nhìn thấy cảnh này, Huyết Trung Thiên và Tần Dục hai người chắp tay cúi đầu.
- Đứng lên đi.
Người tới một thân áo bào màu máu, toàn thân cao thấp giống như một vũng máu, làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại không xương.
Vân Lang trong đám người nhìn thấy cảnh này, biểu tình đầy cổ quái.
Giáo chủ Huyết Sát Thần Giáo.
Chưa từng có ai nhìn thấy hắn ra tay, nhưng hôm nay, quả thật xuất hiện!.
- Huyết Giáo Chủ.
Kiếm Phong Tiên lau đi máu tươi trên khóe miệng, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng! Ngươi cũng đột phá cảnh giới Tiên Vương rồi nhỉ?
Vừa nghe lời này, khắp núi rừng vang lên từng tiếng rung động.
Giáo chủ Huyết Sát thần giáo đã đến cảnh giới Tiên Đế?
Tin tức này làm cho tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được.
Lục Thanh Phong cùng Vũ Huyền Thiên nghe được lời này, thần sắc cũng biến đổi.
- Huyết Vân giáo chủ, đã lâu không gặp.
Lục Thanh Phong xoay người, nhìn Huyết Vân toàn thân ở trong huyết bào, cười nhạt nói.
- Hồi lâu không gặp.
Huyết Vân không phủ nhận tên của mình, cười nhạt nói:
- Lục Thanh Phong, ta vốn cho rằng kiếp này có thể làm đối thủ của Huyết Vân ta, chỉ có Lục Thanh Phong ngươi cùng Mục Vân, nhưng hiện tại xem ra, ta đã đánh giá ngươi quá cao.
- Tình cảnh này, vì cái gọi là tình huynh đệ, tình thầy trò, khẳng khái chịu chết, ngươi quá làm ta thất vọng.
- Nhân sinh trên đời, nếu vì tu luyện, vì độc bá, không từ thủ đoạn, ngay cả thân nhân bằng hữu cũng không có, vậy cuối cùng cho dù lên đỉnh, thì như thế nào?
Lục Thanh Phong cười ha ha nói:
- Lục Thanh Phong ta lựa chọn sai một lần, sẽ không để cho mình sai lần thứ hai, bất quá chỉ là chết mà thôi.
- Tốt.
Huyết Vân nhìn Lục Thanh Phong, cười nhạt một tiếng, xoay người nhìn Vũ Huyền Thiên nói:
- Người này giao cho ngươi, đừng để hắn chậm trễ chuyện của ta, được chứ?
- Tự nhiên không thành vấn đề.
Huyết Vân dứt lời, không nhìn Lục Thanh Phong nữa, ngược lại đôi mắt rơi xuống trên người Mục Vân.
- Mục minh chủ, hồi lâu không thấy.
Một câu đã lâu không gặp lại làm cho Mục Vân cảm thấy khó hiểu.
Hắn chưa bao giờ gặp người này.
Từ đâu nói ra câu đã lâu không gặp.
- Ngươi biết ta?
- Uy danh Mục tiên vương, ai không biết?
Huyết Vân cười nói:
- Ngươi nên biết, rất nhiều chuyện trong thiên địa này, ngươi không cách nào thay đổi, giống như ngươi chết mà sống lại, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết đi, không có bất kỳ đường sống nào.
- Ngươi là ai?
Nghe được lời này, trong ánh mắt Mục Vân hiện lên sát khí.
Trong đám người, vẻ mặt Vân Lang hơi giãy dụa, có chút thống khổ.
Hắn dường như có rất nhiều điều để nói, nhưng hắn không muốn nói.
- Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, ngươi, thực sự quá ngu ngốc, huynh đệ mà ngươi luôn tôn trọng, đôi khi sẽ ở sau lưng âm ngươi.
Huyết Vân ha hả cười, lộ ra đôi mắt mang ý trêu chọc.
- Ngươi rốt cuộc có ý gì?.
Mục Vân càng thêm khó hiểu.
- Không có ý gì, lải nhải với một người sắp chết, cũng rất không có ý nghĩa.
Huyết Vân cười nói:
- Mục minh chủ, Vân Minh ở chân trời xa xôi, bản thân khó bảo toàn, chỉ sợ không tới được, cho nên. Ngươi an tâm đi chết đi, mọi người Vân Min, không lâu sau sẽ bồi ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận