Vô Thượng Thần Đế

Chương 3945: Khai Minh Đại Điển (1)

Mục Vân cười nói:
- Ta chiếm một danh ngạch tự nhiên không thành vấn đề, bất quá không lâu sau ta sẽ khởi hành đi Tiêu Dao sơn, hơn nữa, Tử Linh tộc từ lần trước tới, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta.
- Cho nên mới muốn lôi kéo ngươi.
Tử Khinh Yên lần nữa cười nói:
- Ngươi chính là ứng cử viên tông chủ kế nhiệm của Tiêu Dao Sơn, nếu Tử Linh tộc ngày nào đó muốn chia một chén canh Đông Vực, minh chủ liên minh chúng ta thành lập, có một vị chính là ứng cử viên tông chủ của Tiêu Dao Sơn, Tử Linh tộc cũng phải cân nhắc.
- Hơn nữa, ngươi là minh chủ, cái gì cũng không cần quản, đương nhiên, ngươi muốn quản cũng được.
- Treo tên phải không?
Mục Vân cười cười nói:
- Chỉ cần các ngươi không cảm giác, danh hiệu Mục Vân của ta, sẽ mang đến phiền toái cho các ngươi, vậy thì không sao.
- Nói như vậy, ngươi là đáp ứng?
Tử Khinh Yên cười cười, vỗ vỗ bả vai Phong Ngọc Nhi, nói:
- Thế nào, ta biết, hắn sẽ đáp ứng.
- Tên liên minh đã nghĩ kỹ chưa?
Mục Vân vừa nói lời này, Tử Khinh Yên cùng Phong Ngọc Nhi đều lắc đầu.
Mục Vân suy tư một lát, nói:
- Đã như vậy, vậy gọi là Ngọc Đỉnh Minh đi.
- Ngọc Đỉnh Minh? Ý ngươi là sao?
Phong Ngọc Nhi nhịn không được nói.
- À. Ta tùy tiện nghĩ đến một cái tên...
- Cắt!
- Cắt!
Sau khi thương nghị xong một số việc, Mục Vân tiễn đưa Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên hai người.
Hiện giờ bên trong Đông Vực, đại thế xem như ổn định lại, mà một ít việc vặt, vẫn cần Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên hai người xử lý, hai người cũng dần dần bận rộn.
Mà cách ba ngày sau, bên trong Đông Vực, Thiên Tình Huyền Xà nhất tộc cùng Tử Linh tộc tuyên bố, tạo thành liên minh, đặt tên là Ngọc Đỉnh Minh.
Sau khi nghe được cái tên này, Mục Vân cũng nhịn không được nở nụ cười.
Ngọc Đỉnh Minh, cái tên này, thật sự là hắn tùy tiện nghĩ.
Mà đại hội khai minh Ngọc Đỉnh minh đã định, dưới sự kêu gọi của Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên, chậm rãi mở ra.
Không giống với Linh Thánh Thiên cùng Lạc Kha lúc trước làm, lần này, Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên hai người, chỉ mời những thế lực thuộc hạ chiến bại đến, về phần các chủng tộc, thế lực khác chưa từng tham dự giao chiến ngày đó, hai đại tộc cũng không có bất kỳ hành động gì.
Dù sao, hai người hiện giờ, cũng không phải muốn xưng bá Đông Vực.
Trong Đông vực này, chư phương cửu đẳng chủng tộc, bát đẳng chủng tộc, so sánh với lục đẳng chủng tộc, thất đẳng chủng tộc trong tam vực khác, yếu hơn rất nhiều, nhưng thế lực ở đây rắc rối lẫn lộn, lại càng có tay mắt của các thế lực khác, các nàng biết, hiện tại cũng không phải thời kỳ tốt nhất.
Mà ngày này, đại hội khai minh, ở trong Thanh Uyên cốc, chậm rãi tiến hành.
Tử Khinh Yên cùng Phong Ngọc Nhi hai người lúc đầu còn do dự, rốt cuộc bố trí tổng bộ Ngọc Đỉnh Minh ở nơi nào.
Nếu như bố trí ở hai tộc, các trưởng lão trong một tộc khác, chỉ sợ cũng sẽ không vui vẻ.
Cuối cùng, nghĩ đến Thanh Uyên cốc, ngược lại có chút thích hợp.
Dù sao Mục Vân sẽ không lâu nữa sẽ rời khỏi Đông Vực, đi tới Tiêu Dao Sơn.
Bên trong Thanh Uyên cốc này, ngược lại là nơi thích hợp nhất.
Thanh Uyên cốc, trong hậu điện, Mục Vân một thân trường phục màu xanh, làm nổi bật dáng người thon dài cường tráng, bên trong thân thể phóng thích ra khí tức nhàn nhạt như có như không, thâm thúy cường đại.
Mái tóc dài sạch sẽ chỉnh tề buộc lên sau đầu, trước trán một sợi tóc, hai tròng mắt sạch sẽ, ngũ quan có vẻ thanh tú, làm cho người ta có một loại cảm giác tự tin nhưng không phô trương.
Diệu Tiên Ngữ hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, phía dưới mặc váy ngắn, đôi chân thon dài, đình đình thẳng tắp, bóng loáng như ngọc, khiến người ta thèm nhỏ nhỏ.
Cẩn thận giúp Mục Vân sửa sang lại quần áo, Diệu Tiên Ngữ hiện tại giống như tiểu gia bích ngọc, kiên nhẫn tỉ mỉ.
- Đã tốt rồi!
Mục Vân hiện tại nhịn không được cười nói:
- Bất quá chỉ là một lần nghi thức mà thôi, dù sao cũng phải rời đi.
- Vậy cũng không giống.
Diệu Tiên cười cười nói:
- Thừa dịp bây giờ chỉ có ta chiếm lấy chàng, mấy vị tỷ muội cũng không có ở đây, ta phải làm bạn tốt với chàng, bất luận một chuyện gì, cũng không thể qua loa.
Nhẹ nhàng vuốt ve trán Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân cười nhạt nói:
- Yên tâm đi, về sau, ta cũng sẽ không xem nhẹ các nàng.
- Được rồi, minh chủ phu nhân, đi thôi.
Diệu Tiên ngữ gật gật đầu.
Hai đạo thân ảnh, kết bạn mà đi, đi ra khỏi đại điện.
Mà hiện tại, bên trong Thanh Uyên cốc, trước đại điện.
Phong Ngọc Nhi cùng Tử Khinh Yên hai người, hôm nay ăn mặc cũng là hào quang chiếu người, hai đại mỹ nữ minh chủ không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Bất quá tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu khinh thường hai vị minh chủ mỹ nữ này, kết cuộc, cũng sẽ rất thảm.
Dù sao, vô luận là Tử Khinh Yên hay Phong Ngọc Nhi, đều là cấp độ Thánh Hoàng, ở trong Đông Vực này, có thể nói hoàn toàn xứng đáng có thực lực bá chủ.
Tử Khinh Yên nhìn Phong Ngọc Nhi, thản nhiên cười nói:
- Nghe nói vị Mục đại ca kia, có mấy vị thê tử động lòng người, lần trước Diệu Tiên ngữ ta thấy, đúng là mỹ mạo kinh người, hơn nữa độ cong kia...
Tử Khinh Yên nhìn ngực mình một chút, lại nhìn ngực Phong Ngọc Nhi, che miệng cười nói:
- Ngươi ta thật so ra kém.
- Ngươi chớ trêu ghẹo.
Phong Ngọc Nhi cười khổ nói:
- Mấy vị thê tử của Mục đại ca, đều tình thâm ý trường với kiếp trước kiếp này của hắn, tuy nói thê tử của hắn rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa hắn hoa tâm, phần lớn là hắn quá mức trọng tình.
- Ồ?
Tử Khinh Yên trêu ghẹo nói:
- Vậy ngươi đến ôm ấp, ta nghĩ vị Mục minh chủ này, cũng sẽ trọng tình nhận lấy ngươi.
- Đừng nói bậy.
Phong Ngọc Nhi một lần nữa nói:
- Sao ta có thể so sánh với mấy vị tẩu tử? Hơn nữa ta cùng Mục đại ca, tình huynh muội càng sâu, Mục đại ca năm đó trợ giúp ta cùng đại ca rất nhiều.
- Có phải huynh muội tình thâm hay không, chỉ có ngươi tự mình biết mà thôi.
Tử Khinh Yên không nói nhiều nữa, cười nói:
- Chẳng qua, nam nhân xuất sắc như vậy, ngay cả ta cũng sẽ động tâm.
- Vậy ngươi thử ôm ấp!
Phong Ngọc Nhi cười nói.
- Được, ngươi dám cười nhạo ta.
Hai người nhất thời đánh nhau thành một đoàn.
- Đều làm minh chủ rồi, còn không đứng đắn, thật sự không tốt.
Một tiếng nói có vẻ ôn hòa vang lên.
Trong đại điện, hai đạo thân ảnh đi ra.
Chính là Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ.
Mục Vân hôm nay, trang phục giống như trải qua thiết kế đặc biệt, so với ngày thường, nhiều hơn vài tia gọn gàng nghiêm túc.
Tử Khinh Yên cùng Phong Ngọc Nhi trong lúc nhất thời đều ngẩn người.
- Khanh khách... Có một nữ tử ở bên cạnh làm bạn, quả nhiên không giống nhau.
Tử Khinh Yên cười nói:
- Mục minh chủ hôm nay, nhưng so với bình thường thoạt nhìn, càng tăng thêm vài phần mị lực.
Đối mặt với Tử Khinh Yên trêu ghẹo, Mục Vân chỉ lắc đầu cười.
- Hai vị minh chủ, khai minh đại điển, sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi.
- Tốt!
- Ừm!
Ba thân ảnh bước ra đại môn đại điện, xuất hiện trên bậc thang trước điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận