Vô Thượng Thần Đế

Chương 970: Ngũ Hành Kiệt (1)

- Không nên động!
Nhìn ngũ quỷ lão đại muốn động một chút, Mục Vân đột nhiên nói:
- Nếu không, ngươi sẽ chết!
Vừa dứt lời, kiến thức bộ dáng hung tàn trước đó của Mục Vân, ngũ quỷ lão đại nào còn dám động.
Hắn chỉ lấy tiền tài của người, thay người tiêu tai hoạ mà thôi.
Bây giờ lại lấy tiền người mà bồi thêm tính mạng vào.
- Ta lại hỏi ngươi, là ai bảo ngươi tới giết ta?
- Hỏa Quy Nhất, là Hỏa Quy Nhất!
Ngũ quỷ lão đại mở miệng, vội vàng nói:
- Ta quanh năm hợp tác cùng Hỏa Quy Nhất, giúp hắn giải quyết một ít đệ tử Hỏa Hành sơn cấu thành uy hiếp đối với tôn tử mình, lần này Hỏa Thông Thiên bị giết, Hỏa Quy Nhất thẹn quá hoá giận, biết ngươi tới Ma Quỷ thảo nguyên, cho nên phái huynh đệ của ta năm người đến giết ngươi, nếu ta biết ngươi có bản lĩnh như thế, nào dám đón nhận mua bán bực này.
- Được rồi, ngươi im miệng!
Nhìn ngũ quỷ lão đại, Mục Vân nói.
Ngay sau đó, xoay người, nhìn Ngũ Hành Vân, Mục Vân lần nữa nói:
- Hiện tại, ngươi còn muốn so với ta?
- Không... Không thể so!
Sắc mặt Ngũ Hành Vân trắng nhợt, lui lại một bước, nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Cho dù hắn là thiên tài Ngũ Hành thiên phủ, thế nhưng giờ phút này, nhìn thấy thủ đoạn giết người của Mục Vân trước đó lôi lệ phong hành, hắn cũng không thể lần nữa kiên cường đối mặt Mục Vân.
Cường đại, là cảm giác sâu nhất Mục Vân giờ phút này lưu cho hắn.
- Tốt, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó, hiểu chưa?
- Vâng vâng vâng!
Mục Vân trầm ngâm một lát, mở lời:
- Bên trong Ngũ Hành thiên phủ các ngươi, có truyền tống trận?
- Truyền tống trận?
Ngũ Hành Vân sững sờ, kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Ngươi nói là Ngũ Hành Thông Linh Trận?
- Ngũ Hành Thông Linh Trận?
- Không sai, đó là đại trận để Ngũ Hành thiên phủ liên lạc với bên ngoài, câu thông các tiểu thế giới khác, bên trong toàn bộ Ngũ Hành tiểu thế giới, chỉ có Ngũ Hành thiên phủ của ta có trận pháp này.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Lúc trước từ trong miệng Ngưu Oa biết được tin tức, cũng không rõ ràng, cho tới giờ khắc này, Mục Vân cũng biết, Ngũ Hành Thông Linh Trận, hẳn là trận đạo để Ngũ Hành thiên phủ liên thông cùng ngoại giới.
- Còn có cái gì muốn biết không?
Ngũ Hành Vân cười nói:
- Nếu ta biết, nhất định trả lời ngươi.
- Hết rồi!
- Sao?
- Ta nói hết rồi!
Mục Vân bước ra một bước, nhìn Ngũ Hành Vân, trong mắt mang theo vẻ tươi cười, nói:
- Cho nên, giá trị của ngươi, đã hết.
Vừa dứt lời, không thấy Mục Vân có cử động gì, thân thể Ngũ Hành Vân kịch liệt run rẩy.
Thân thể ngũ quỷ lão đại giờ phút này phát run, câm như hến.
Tỉnh cảnh này, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy trên người tứ đệ của mình.
Mục Vân chém giết tứ đệ của hắn, chính là dùng một biện pháp này, quả thực để người ta khó lòng phòng bị.
Chuẩn xác hơn mà nói, căn bản không có phương pháp phòng ngự.
Mà đổi thành một bên, Hỏa Vũ Phượng lại trợn mắt hốc mồm, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi thật giết hắn!
- Không giết, chẳng lẽ để hắn ra ngoài nói cho Ngũ Hành thiên phủ, ta giết đệ tử bên trong tông môn bọn hắn sao?
Mục Vân im lặng nói:
- Mà nếu không phải ta nuốt vào Tử Cực Dương Quả, hiện tại ngã xuống đất, chính là chúng ta.
Mục Vân nói lời này không giả, nhưng Hỏa Vũ Phượng vẫn khó mà tiếp nhận.
Bên trong Ngũ Hành tiểu thế giới, đệ tử Ngũ Hành thiên phủ tới chỗ nào đều con mắt dài đến trên đỉnh đầu.
Ngạo khí không thôi.
Mà quan trọng nhất, Ngũ Hành thiên phủ cực kì bao che khuyết điểm, nếu Mục Vân bị đối phương biết là người do hắn giết, chỉ sợ sẽ có đại phiền toái.
Mục Vân Giờ khắc này cũng quản không được nhiều như vậy.
- Đi thôi!
- Đi đâu?
- Về sơn môn, tính sổ sách!
Mục Vân vứt xuống câu nói này, kéo theo ngũ quỷ lão đại, rời đi sơn động.
Thẳng đến sau khi hai người rời đi, bên trong hang núi kia, không gian chấn động một cơn, một thân ảnh lặng yên xuất hiện.
Người này một thân váy dài tuyết trắng, dáng người lồi lõm tinh tế, bộ pháp ưu nhã, giống như chuồn chuồn lướt nước, rơi vào trên đài cao.
Dung nhan không thi phấn trang điểm, nhưng lại có thần thái để người mê say, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo vạn loại phong hoa, để người ta mê luyến.
Đẹp, vẻ đẹp vũ mị đến cực điểm, quả thực để người quên đi hô hấp.
- Khanh khách, ngược lại là một tiểu gia hỏa có ý tứ.
Nữ tử kia cười nói đương nhiên, trong lúc tự nói nhìn xung quanh hết thảy.
Trong sơn động giờ phút này nằm ngổn ngang từng cỗ thi thể, nữ tử đứng bên trong đám thi thể, lại giống như hoa sen trắng bên trong nước bùn, tươi mát thoát tục.
- Bất quá, Tử Cực Dương Hoa bị mang đi, tỷ tỷ ta thương thế nên làm cái gì bây giờ!
Nữ tử kia hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói:
- Xem ra, ta còn muốn đi theo ngươi một chuyến đây, tiểu gia hỏa.
Nữ tử vừa dứt lời, thân ảnh lóe lên, biến mất trong sơn động.
Mà thi thể phía trên mặt đất trong nháy mắt này hóa thành bột mịn, biến mất không thấy gì nữa.
Đây hết thảy, Mục Vân lại không biết.
Rời đi sơn động, hai người tuyển định một phương hướng, đi trở về Hỏa Hành sơn.
Còn cái gì Cửu Vĩ Tuyết Sơn Linh Hồ, Mục Vân mới không quan tâm, phía trên toàn bộ Ma Quỷ thảo nguyên, nhiều người tới đây đi săn như vậy, mỗi một người đều muốn bắt Cửu Vĩ Tuyết Sơn Linh Hồ, Mục Vân không tin hắn có thể.
Chút tự mình hiểu lấy mình, vẫn phải có.
Chỉ là, ngay khi hai người Mục Vân cùng với nữ tử váy trắng rời đi, bên trong dãy núi kia, một đội khách nhân không mời mà đến, lại lần nữa chạy tới.
- Xác định là nơi này sao?
Bên trong đám người, một người cầm đầu, thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, nhìn uy phong lẫm liệt, trên mặt mang một tia sắc bén.
- Không sai!
Một tên thanh y nam tử đáp:
- Địa phương Ngũ Hành Vân cuối cùng phát ra tín hiệu chính là chỗ này.
Nam tử mặc áo xanh kia vừa dứt lời, mấy người bên cạnh tản ra, ở xung quanh tìm tòi.
- Tràng diện có vết tích đánh nhau, mà mang theo một tia mùi máu tươi.
- Chúng ta tới muộn.
Nam tử dáng người uy vũ thở dài một hơi, nói:
- Quảng âm, để bọn hắn đi xung quanh nhìn một chút, có phát hiện tung tích Ngũ Hành Vân hay không.
- Vâng!
Nam tử vừa dứt lời, nhìn bốn phía.
Giết người, hủy thi, không để lại dấu vết.
Nhìn cả sơn động, giọt nước không lọt, khiến người ta căn bản không nhìn ra một tia vết tích.
Đối với cái này, nam tử đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngũ Hành thiên phủ mặc dù là vương giả bên trong toàn bộ Ngũ Hành tiểu thế giới, thế nhưn, nơi này là Ma Quỷ thảo nguyên, phát sinh bất cứ chuyện gì, đều không kỳ quái.
Cái bảng hiệu Ngũ Hành thiên phủ này, cũng không phải dùng rất tốt.
- Bất quá, dám can đảm động thủ đối với đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ta, cũng phải làm tốt giác ngộ trả giá thê thảm đau đớn mới được.
Ngũ Hành Kiệt nhìn về phía trước, trong mắt mang theo một vòng ý cười nói.
Không bao lâu, nam tử tên Quảng âm quay người trở về.
- Bắt đến một người, tên Tần Hiên, Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành sơn.
- Ồ? Đưa lên!
Ngũ Hành Kiệt hơi sững sờ, khóe miệng hơi nhếch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận