Vô Thượng Thần Đế

Chương 2240: Phật Đà tay trái

Nhìn thấy Mục Vân bay lên không, Cố Thanh Thanh đuổi kịp.
Bên trong toàn bộ thành trì, mưa to bàng bạc từ trên trời giáng xuống.
Mục Vân phóng lên tận trời, quanh người một đạo phòng hộ ánh sáng bốc lên, nước mưa căn bản là không có cách tới gần thân thể của hắn.
Theo bay lên không, mưa, càng lúc càng lớn.
Trọn vẹn đến vạn mét trên không trung, Mục Vân dừng lại.
Cố Thanh Thanh hiện tại cũng theo sát.
- Nhìn ra cái gì?
Cố Thanh Thanh đứng trên không trung vạn mét, mưa to bàng bạc vẫn từ trên trời giáng xuống, mà phía dưới, toàn bộ thành trì tàn tạ đã không nhìn thấy bộ dáng cụ thể.
- Không có.
Mục Vân đứng trong nước mưa, nhìn hết thảy.
Nghe đến lời này, Cố Thanh Thanh nhíu nhíu mày.
Nàng không chỉ một lần xem xét mưa to ban đêm, thế nhưng cũng không có phát hiện địa phương gì đặc biệt.
Vốn cho rằng Mục Vân có phát hiện gì, hiện tại xem ra, nàng suy nghĩ nhiều.
- Đi thôi, ta nghĩ La Uyên bọn hắn hẳn là cũng từng điều tra mưa to, chỉ sợ cũng không có phát hiện cái gì!
Cố Thanh Thanh mở lời.
- Chậm đã.
Nhưng Mục Vân tựa hồ còn chưa từ bỏ, quát khẽ một tiếng, Mục Vân triệt hồi ánh sáng hộ thể quanh người.
Trong nháy mắt, mưa rào tầm tã ướt nhẹp quần áo Mục Vân.
Mà giờ khắc này, Mục Vân thậm chí buông ra thân thể của mình, một tay giang ra, cả người nằm xuống, nháy mắt, từ từ hạ xuống phía dưới.
- Ngươi...
Thấy cảnh này, Cố Thanh Thanh vừa định mở miệng, thế nhưng sau một khắc lại sững sờ.
Thân ảnh Mục Vân lúc này rơi xuống là không sai, thế nhưng hắn quỹ tích rơi xuống lại giống như một lá cây, mà không phải thẳng tắp rơi xuống.
Dần dần, quỹ tích Mục Vân chệch hướng khỏi trung ương, rơi xuống xung quanh.
Độ cao vạn mét hiện tại lộ ra dài đằng đẵng, mà cuối cùng, khi thân ảnh Mục Vân đến vị trí ngàn mét, trong lúc vô hình, thế mà xuất hiện một tia ánh sáng.
Ánh sáng xuất hiện, trong chốc lát, thân ảnh Mục Vân, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay tiếp theo, thân ảnh Cố Thanh Thanh, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Hết thảy giống như cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.
Mà lúc này, mưa to trên bầu trời đột nhiên ngừng.
Một màn này làm kinh ngạc tất cả mọi người.
Mưa to mỗi đêm, bọn hắn tựa hồ đã quen, mà bây giờ lại ngừng, cái này khiến mọi người không thể nào hiểu được.
Chẳng lẽ có người phát hiện vấn đề nơi này?
Hay là có người tìm được bí mật?

Hai thân ảnh biến mất giữa không trung, xuất hiện bên trong một tòa thành trì.
Tinh không đầy trời, mặt trời lặn xuống.
Đây là một tòa thành thị giống thành thị tàn tạ như đúc.
Thế nhưng không giống ở chỗ, nơi này hoàn mỹ.
Vị trí trước đó bọn hắn ở đã bị phá hư, thế nhưng nơi này lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Cố Thanh Thanh thấy cảnh này, giật mình.
- Cái này...
Cố Thanh Thanh có phần khó hiểu.
- Ngươi thế nào phát hiện nơi này không giống?
Cố Thanh Thanh nhìn Mục Vân, khó hiểu hỏi.
Mục Vân cười thần bí, không có mở miệng.
- Cố tiểu thư, thành trì này rất lớn, ta đoán chừng sẽ có không ít đồ tốt, ta nghĩ chúng ta tách đi ra đi tìm đi.
- Thôi đi, không nói cho ta thì thôi, tách ra thì tách ra.
- Nếu ngươi gặp được nguy hiểm, gọi ta.
- Sẽ không!
Cố Thanh Thanh bộc phát tâm tính tiểu nữ nhân, cũng không quay đầu lại đi về một hướng.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lại chọn một phương hướng khác.
Nói đúng ra, hắn chỉ dựa theo phương hướng mình quen thuộc đi tới.
Thế nhưng dần dần, thế mà đến đến trước một ngôi miếu.
Miếu thờ được trang trí cực kỳ xa hoa, tráng lệ, đại điện dài ba mét, hai bên rộng mười mấy mét, Mục Vân đột nhiên nghĩ, chỗ ở trước đó của bọn hắn chính là ở đây.
Thế nhưng chỗ này hiện tại rực rỡ hẳn lên, để hắn kém chút không nhận ra được.
Tiến vào bên trong đại điện, Mục Vân phát hiện ba phật tượng lúc đầu hư hao, phật tượng rất cổ quái, không phải bộ dáng đàng hoàng ngồi tụng kinh, mà tam cái ngã trái ngã phải.
Mỗi một phật tượng biểu lộ đều không đồng nhất.
Vòng qua phật tượng, tiến vào hậu viện, vẫn là mười mấy gian phòng.
Nhìn đến đây, Mục Vân lắc đầu, quay người muốn rời đi.
Trong lúc quay người lại, Mục Vân khẽ giật mình.
Không đúng.
Hắn cấp tốc xoay người lại, nhìn phía trước.
Lần nữa nhìn ba phật tượng.
Trong lúc di chuyển, hắn cảm giác được ba phật tượng rất không giống.
Bộ dáng một bức trong đó không giống hai bức khác.
Mục Vân đi ra phía trước, bàn tay chạm vào lại phát hiện, xúc cảm ba phật tượng...
- Không đúng, không đúng.
Mục Vân cảm giác không thích hợp.
Hắn thoáng nhìn, rõ ràng không giống.
Đúng rồi!
Mục Vân lần nữa đi ra phía trước, chạm đến tay trái một tôn Phật Đà bên phải.
Tay này, là thật.
Mục Vân kinh ngạc.
Cánh tay trái là xúc cảm chân chính.
Không giống những bộ vị khác của ba tượng phật, là pho tượng băng lãnh, cánh tay trái này thế mà là thật.
Mục Vân đi ra phía trước, dễ như trở bàn tay lấy xuống tay trái.
Mà giờ khắc này, hắn có một loại động mãnh liệt xúc, ấn tay trái này lên cánh tay của mình.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, thân thể hắn vậy mà không tự không chế làm theo.
Cánh tay kia nhìn rất không giống bàn tay của hắn.
Thế nhưng, khi Mục Vân gắn tay trái này lên trên cánh tay của mình, chỗ vết sẹo cánh tay đứt gãy tiêu tán.
Bàn tay và cánh tay thế mà hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.
Ngay sau đó, một cỗ cảm giác thông triệt hiện đầy toàn thân.
Không chỉ như thế, bộ dáng bàn tay cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, triệt để tương giao với tay phải của mình, hình thái lớn nhỏ, huyết mạch đường vân vân vân.
Mục Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, trợn tròn mắt.
Tại sao có thể như vậy?
Tay trái Phật Đà từ đâu mà đến?
Trùng hợp như vậy, hắn ở chỗ này, gặp được tay trái của Phật Đà?
Mục Vân thử quơ quơ tay trái.
Chỉ khẽ huy động, hắn phát hiện, lực lượng tay trái quả thực tăng vọt.
Tay trái Phật Đà quả thực là một kiện thần binh lợi khí đang đặt vào tay trái của mình.
Quá kỳ quái.
Không để Mục Vân suy nghĩ nhiều, đột nhiên, một tiếng phật âm vang lên trong đầu.
Tiếng đông đông đông ngột ngạt, truyền tụng âm luật Mục Vân không hiểu, nói đều là kinh văn Phật gia, sao hắn lại có thể hiểu?
Thế nhưng, khi kinh văn kì lạ không ngừng truyền tụng, Mục Vân cảm giác được, toàn bộ thân thể mình như thừa nhận lực lượng tinh thuần nhất trong thiên địa.
Mà giờ khắc này, phía sau Mục Vân, ba phật tượng lóng lánh ánh sáng màu vàng, từng đạo lực lượng tiến vào bên trong não hải Mục Vân, bên trong thân thể, khuếch tán ra.
Cùng nhất thời, một đạo phật ấn đánh vào trong cơ thể Mục Vân, biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng cỗ lực lượng tinh thuần kia lại giống như cải biến xương cốt thân thể Mục Vân, từng tầng từng tầng, từng đạo, một tia, khiến cho hết thảy ẩn tật bên trong người Mục Vân tiêu tán hết.
Là một hồi cơ duyên to lớn giáng lâm.
Mà hết thảy đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Thế nhưng lưu lại lực lượng bên trong thân thể Mục Vân từ đầu đến cuối không có biến mất.
Mục Vân khẽ quát, lực lượng toàn thân khuếch tán ra, tầng kim thân thứ chín triệt để ngưng tụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận