Vô Thượng Thần Đế

Chương 2498: Ai nói ta không được?

- Nhưng Duẫn nhi tiểu thư hôm nay lại quy định, mọi người không thể dùng man lực phá vỡ, dùng xảo lực phá vỡ, căn bản sẽ mở không được ma phương.
- Ngươi làm sao biết được?
Tiêu Doãn Nhi kinh ngạc nói.
Chỉ là lời vừa nói ra, nàng đã biết, mình nói lỡ miệng.
Mục Vân cười nói:
- Duẫn nhi tiểu thư, ta nghĩ đây căn bản không phải lời của Gia Cát Văn đại sư, mà là nàng làm trò đùa nhỏ, đúng chứ?
- Hừ.
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi người này thật sự kỳ quái, ta thấy ngươi cũng không phải vì ba kiện đế khí mà đến, Cửu Tiết Tiên này, cũng không cần ngươi chữa trị.
Tiêu Doãn Nhi dứt lời, liền đi đoạt roi.
Mục Vân hiện tại lại lạnh nhạt cười, bàn tay vung lên.
Một tiếng ầm lên, Cửu Tiết Tiên trong tay trói buộc toàn bộ thân thể Tiêu Doãn Nhi.
- Ngươi...... Ngươi không phải cửu phẩm Tiên Vương?
Tiêu Doãn Nhi kinh ngạc nói.
- Ta đúng vậy, cửu phẩm Tiên Vương bình thường mà thôi...
Vừa nghe lời này, Tiêu Doãn Nhi càng cả kinh.
Nàng chính là cảnh giới cửu phẩm Tiên Vương hàng thật giá thật, tuy rằng chưa tới cấp độ tam lưu, nhưng nếu cảnh giới Mục Vân tương đương với nàng, sẽ không nhanh như vậy đã làm cho nàng không hề có lực phản kháng.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tiêu Doãn Nhi quát:
- Nơi này chính là Cực Loạn thành, nghĩa phụ ta ở trong Cực Loạn thành, không ai dám chọc, ngươi tốt nhất nên chú ý hành vi của ngươi.
- Ta có thể làm gì?
Mục Vân cười đi về phía trước, đè Tiêu Doãn Nhi đến bên tường, nhìn phía dưới, nói:
- Thử ngẫm lại xem, những tên này, nếu biết, Tiêu Duẫn Nhi nàng là nữ nhân của Mục Vân, vẫn nóng bỏng nhìn nàng như trước, hay là trực tiếp... Giết nàng.
- Ngươi......
- Mặc dù có Gia Cát Văn làm chỗ dựa, nhưng lần này, cửu đại vực giới cùng các tông môn của cực loạn đại địa đều liên hợp cùng một chỗ, để cho nghĩa phụ nàng giao ra ba kiện Đế khí, nàng xác định, bọn họ sẽ không chó gấp nhảy tường?
- Đến lúc đó, nghĩa phụ nàng có lẽ cũng không giữ được nàng.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là ai?
- Nàng sẽ biết nhanh thôi.
Dứt lời, Mục Vân chậm rãi tiến lên phía trước, thản nhiên nói:
- Thân thể của nàng vẫn khiến ta mê mẩn như vậy.
Dứt lời, Mục Vân cúi đầu.
Hai môi chạm nhau, một cỗ khí tức quen thuộc kích động toàn thân Tiêu Doãn Nhi.
Dần dần, Cửu Tiết Tiên trên người nàng rơi xuống, hai tay nhịn không được ôm chặt lấy hai tay Mục Vân, nước mắt dần dần chảy xuống.
Mục Vân thấp giọng nói:
- Duẫn nhi, khóc cái gì?
- Kẻ xấu, đại hoại tử, Bại hoại, đại phôi đản, đại đại đại bại hoại.
Tiêu Doãn Nhi mắng:
- Ta cho rằng chàng chết rồi, ta lại cho rằng chàng chết rồi.
Xoẹt một tiếng vang lên, Mục Vân xé tấm màn che ra, cười nói:
- Ta còn tưởng rằng, khi lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng sẽ nhận ra ta.
- Chàng còn cười.
Tiêu Doãn Nhi vỗ vỗ Mục Vân, nói:
- Chàng có biết ta lo lắng cho chàng ra sao không?
- Ta biết.
Mục Vân vuốt ve hai má Tiêu Doãn Nhi, nói:
- Chỉ là lần này, nàng sẽ không còn lo lắng cho ta nữa.
Lời nói vừa dứt, bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong phòn, đột nhiên tăng lên.
Hai đạo thân ảnh dần dần dây dưa cùng một chỗ.
Tiêu Doãn Nhi mập mờ lên tiếng.
- Vào trong phòng đi.
- Không cần, dù sao ở tinh bích này bọn họ cũng nhìn không thấy bên trong.
Mục Vân ngang ngược, một tay đẩy Tiêu Duẫn Nhi xoay người, mặt hướng ra ngoài tường, trong phòng, nhất thời một mảnh kiều diễm...
Giờ khắc này, trong tiểu viện, mọi người đang buồn bực cởi bỏ ma phương, nhưng căn bản tìm không được biện pháp gì.
Một số người nhịn không được nhìn lên lầu hai.
Trong lòng đều rất hâm mộ Tiên khí sư tên Vân Mộc kia, có thể ở một phòng cùng Tiêu Duẫn Nhi, cơ hội này, nhân cơ hội làm chút gì đó, thật tốt.
Nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Một đám buồn bực chuẩn bị cởi bỏ khối ma phương, khoảng cách đến giờ tý, bất quá chỉ cần hai canh giờ.
Lầu hai, trong phòng, một mảnh lộn xộn, hai thân ảnh rúc vào trên giường.
- Duẫn nhi, sao nàng có thể trở thành nghĩa nữ của Văn sư?
Mục Vân khó hiểu nói.
- Bởi vì chàng đó.
Tiêu Doãn Nhi tựa đầu vào ngực Mục Vân, nói:
- Văn sư từng là sư tôn của chàng, dưới cơ duyên xảo hợp, hai người chúng ta gặp nhau, sau này biết được quan hệ của ta và chàng, văn sư vì bảo vệ ta liền thu ta làm nghĩa nữ.
Ngón tay Tiêu Doãn Nhi vẽ vòng tròn nhỏ ở trong ngực Mục Vân, nói:
- Không nghĩ tới, Văn sư lại là sư tôn của chàng, khó trách luyện khí của chàng cũng lợi hại như vậy, đệ nhất đan tiên Tiên Mạnh Tử Mặc là sư tôn chàng, Gia Cát Văn đại sư vẫn là sư tôn của chàng.
- Cây to đón gió, Văn sư lần này sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Mục Vân cay đắng nói:
- Lần này ta đi theo Cửu Nguyên tiên môn tới, không biết người Luân Hồi điện tới chưa.
- Luân Hồi Điện?
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Nếu Man Uyên, Minh Nguyệt Tâm bọn họ tới, ta ngược lại có thể giúp Văn sư một chút, nhưng nếu bọn họ không có ở đây, lần này, chỉ sợ Văn sư sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.
- Thật ra Văn sư cũng không phải luyến tiếc ba kiện Đế khí, dù sao người là một gã Đế khí sư, chỉ là, thời gian của Văn sư không còn nhiều...
- Đúng rồi, nói đến đây, ta còn muốn hỏi nàng, tuổi thọ của văn sư, còn lại bao nhiêu?
Tiêu Doãn Nhi chua xót nói:
- Không tới mười năm.
- Cái gì?
Nghe được lời này, Mục Vân nhất thời sửng sốt.
Mười năm.
Bên ngoài đồn đại không phải trăm năm sao? Tại sao chỉ còn chưa đầy mười năm nữa?
Mục Vân nhìn Tiêu Doãn Nhi, trong lòng khó có thể lý giải.
- Vân lang, chàng hẳn là có biện pháp chứ? Nghĩa phụ lần này căn bản không có ý định giao ba kiện Đế khí ra ngoài, mà muốn cá chết lưới rách.
Tiêu Doãn Nhi có chút lo lắng nói:
- Không chỉ có nghĩa phụ, ngay cả ba người Gia Cát Vân Thiên, Liễu Thương, Dương Thanh Vân đều không muốn như thế, bọn họ đã bắt đầu hoạt động, chuẩn bị phản kháng.
- Không thể.
Mục Vân hiện tại nhíu mày nói:
- Lần này cơ hồ tất cả tông môn tiên giới đều tới, chuyện về Cực Động Thương khiến cho bọn họ mất đi tâm trí, lần này sẽ chuẩn bị ra tay trấn áp.
- Nếu là Văn sư phản kháng, bọn họ tuyệt đối sẽ nghĩa vô phản cố, chút tổn thất này, so với mật địa hấp dẫn, không tính là cái gì.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiêu Doãn Nhi ngồi dậy, mặc quần áo vào, bất đắc dĩ nói:
- Tính tình Văn sư, không phải chàng không biết.
Dứt lời, quần áo Tiêu Doãn Nhi đột nhiên trượt xuống, nhìn Mục Vân.
- Sao lại nhìn ta như vậy?
- Chàng có thể, Vân lang.
Tiêu Doãn Nhi tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, hưng phấn bắt lấy hai tay Mục Vân, nói:
- Chàng là đồ đệ của Văn sư, Văn sư nhiều năm như vậy chỉ thu chàng một người duy nhất, khẳng định người thích nhất là chàng, khẳng định nghe lời chàng.
- Tính cách của Văn sư quá bướng bỉnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận