Vô Thượng Thần Đế

Chương 3890: Tứ Hải Thăng Long Trận

- Thần phục ngươi?
Thanh Triết cười ha ha nói:
- Ngươi nằm mơ.
- Vậy cũng chưa chắc.
Mục Vân vung tay lên, ba đạo ấn ký, ngưng tụ ra, một luồng hồn phách lực quấn lấy sinh tử ám ấn, từ từ truyền ra.
Ù ù...
Ba đạo ấn ký đắp vào trong đầu ba người Thanh Triết, trong nháy mắt này, trong đầu ba người vang lên một đạo tiếng vang lên.
- Thần phục ta.
Trong nháy mắt này, thân thể ba người không khống chế được dập đầu.
- Ngươi......
Thanh Triết, Thanh Đông Hải, Thanh Điểu ba người, sắc mặt đều trắng bệch.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
- Một đạo ấn ký này, cũng đủ khống chế ba người các ngươi, nếu ta chết, các ngươi tất phải chết, ta nếu sống, các ngươi sống, mà các ngươi nếu chết, ta nhiều nhất là hao phí một ít hồn phách mà thôi.
- Ngươi...
Thanh Điểu hung tợn nói:
- Ta thà chết còn hơn bị ngươi sai khiến.
Thanh Điểu dứt lời, đúng là muốn tự bạo mà chết.
Nhưng trong chốc, trong đầu, một đạo mệnh lệnh xuất hiện, nàng căn bản không cách nào khống chế thân thể của mình.
Lạc Thiên Hành nhìn thấy một màn này, cũng cười liên tục.
Hắn chính là bị Mục Vân khống chế, biết sinh tử ám ấn lợi hại, Thanh Điểu này, uổng phí tâm tư mà thôi.
- Không phục sao?
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Các ngươi bây giờ chính là khôi lỗi trong tay ta, tùy ý ta bày bố.
- Chết sống mà thôi, nếu hảo hảo nghe lệnh cho ta, tương lai ta nói không chừng có thể giúp các ngươi cởi bỏ ấn ký, nhưng nếu không nghe mệnh lệnh, bất cứ lúc nào xóa bỏ các ngươi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt ba người trắng bệch, ngồi ngây ngốc trên mặt đất.
Kể từ đó, bọn họ tương đương với bị Mục Vân triệt để khống chế sinh tử, giống như con rối, Mục Vân xách dây ở trong tay, khống chế bọn họ.
- Ngươi muốn chúng ta làm gì?
- Đơn giản.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Thanh Diên tộc có chút quen thuộc đối với khu vực phụ cận Thanh Uyên cốc, ta sẽ không đồ diệt chủng tộc các ngươi, bất quá cần các ngươi đi thuyết phục bọn họ, ngày sau nghe theo Phong Ngọc Nhi điều khiển, thuộc về Thiên Tình Huyền Xà tộc.
Ba người nghe được lời này, sắc mặt khó coi.
Trộm gà không thành mất nắm gạo, lần này, Thanh Diên tộc triệt để ngã, rơi vào trong tay tên hỗn đản Mục Vân này.
- Đi thôi.
Ba người sắc mặt ảm đạm, chỉ có thể theo Mục Vân đi ra ngoài.
Phong Ngọc Nhi nhìn thấy một màn này, cũng tán thưởng không dứt.
Ấn ký vây khốn mấy người, thủ đoạn của Mục Vân quả nhiên kỳ lạ.
Kể từ đó, Thanh Diên tộc là cửu đẳng chủng tộc đứng đầu, xem như trở thành thế lực phụ thuộc của Thiên Tình Huyền Xà tộc.
Nàng biết rõ tính cách của Mục Vân, vô luận khi nào, Mục Vân thủy chung vẫn là Mục đại ca, sẽ không ra tay đối phó nàng.
Có Thanh Triết, Thanh Đông Hải cùng Thanh Điểu ba người khuyên bảo, mọi người Thiên Tinhtộc, cũng không có quá nhiều người có hai lòng.
Hơn nữa lần này vốn là cùng Trì Dao hội ước định, cùng nhau động thủ.
Nhưng Trì Dao tiên tử nhìn thấy bọn họ thất bại, tức giận rời đi, bỏ lại bọn họ, thật sự làm cho người ta lạnh lòng.
Mọi chuyện đều an bài xuống.
Kể từ đó, Mục Vân ở trong Thanh Uyên cốc, tiếp tục tu hành.
Trận chiến này, mấu chốt rất, mơ hồ, khiến cho hắn cảm giác được nguyên lực trong cơ thể mình biến hóa.
Biến hóa bận này cũng không rõ ràng, nhưng lại rất cường đại.
Mà cụ thể như thế nào, lại cần Mục Vân đi bế quan hiểu rõ.
Một ngày này, bên trong Thanh Uyên cốc, một thân ảnh đến.
Chính là Huyền Sách Tử.
Huyền Sách Tử đến truyền đạt mệnh lệnh của tộc trưởng Thiên Thanh Song.
Phong Ngọc Nhi, tiếp nhận quyền quản lý Thanh Diên tộc, ở trong Thanh Uyên cốc, mang theo tam đại vệ đội cấp dưới tạm thời đóng quân.
Tin tức này, cũng là trong dự liệu.
Độc vương bị giết, một mình Diệp vương, vô lực hồi thiên. Thanh Uyên cốc này, nếu không phải Mục Vân, có lẽ Thiên Xà Vệ sẽ chết không ít người ở chỗ này.
Hiện tại, Thanh Uyên cốc, trong Thanh Uyên điện, vốn là thánh điện của Thanh Diên tộc, hiện tại lại trở thành Phong Ngọc Nhi chưởng quản.
Huyền Sách Tử nhìn về phía Mục Vân ở một bên, tán thưởng nói:
- Tiểu tử ngươi, đúng là không tệ, ta nơi này còn có một mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân, ngươi có muốn nghe một chút không?
- Huyền tiên sinh xin nói.
- Mục thống lĩnh, lần này chinh phạt Thanh Diên tộc, biểu hiện xuất sắc, Độc vương mất đi, đại đội thứ hai không có người chưởng quản, cho nên sắc phong Mục thống lĩnh làm Mục Vương, từ hôm nay, Mục Vương chưởng quản đại đội thứ hai cùng đại đội thứ bảy, tiếp nhận vị trí của Độc vương.
Vừa nghe lời này, Phong Ngọc Nhi nhất thời hưng phấn không thôi.
- Huyền thúc thúc, đây thật sự là mệnh lệnh của tộc trưởng sao?
- Ta còn có thể giả truyền sao?
Huyền Sách Tử khẽ cười nói.
Mục Vân chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân.
- Hảo tiểu tử, thời gian ngắn như vậy, trưởng thành nhanh như vậy, tương lai ngươi nhất định sẽ vượt qua những lão già như chúng ta.
- Ta cùng tộc trưởng coi như thuận nước đẩy thuyền, giúp ngươi một phen, kết một thiện duyên.
Huyền Sách Tử cũng không phải tự coi thường mình, mà là Mục Vân trưởng thành, quả thật rất nhanh.
Thời gian ngắn ngủi, tăng lên cực nhanh, quả thật làm cho người ta kinh ngạc.
Chẳng qua người ngoài cũng không biết, trong chư thần đồ quyển, sinh tử bí các tồn tại, cho Mục Vân kéo dài thời gian tối đa. Người ngoài nhìn thấy một tháng, đối với hắn mà nói, cũng là ba mươi năm.
Tăng lên như thế, không nhanh mới làm cho người ta không thể tin được.
- Trong khoảng thời gian này, Ngọc nhi ngươi cùng Mục Vương hai người, hảo hảo quản lý Thanh Uyên cốc đi, chờ nơi này dàn xếp xong, ngươi liền dẫn người trở về, Thanh Uyên cốc này, giao cho Mục Vương quản lý.
- Được.
Phong Ngọc Nhi gật gật đầu.
Nghe được lời này, trong lòng Mục Vân cũng có chút cảm xúc.
Vị Thiên Thanh Song tộc trưởng kia, cùng với Huyền tiên sinh, đối với hắn sở dĩ tín nhiệm như thế, đại bộ phận nguyên nhân là do Ngọc nhi tồn tại.
Thiên Thanh Song đối đãi Ngọc nhi, đúng là rất tốt rất tốt, giống như đối đãi với nữ nhi của mình.
Điều này cũng dẫn đến, Phong Ngọc Nhi rất tín nhiệm mình, Thiên Thanh Song cũng rất tín nhiệm mình.
Nếu không, thời gian ngắn ngủi như vậy, Thiên Thanh Song cũng không có khả năng yên tâm phong hắn làm Vương, giao Thanh Uyên cốc cho hắn quản lý, phát triển.
- Trong khoảng thời gian này, ta ở lại trong Thanh Uyên cốc, cùng Mục Vương điện hạ hảo hảo thảo luận trận pháp.
Huyền Sách Tử khẽ cười nói.
Nghe được lời này, trong mắt Mục Vân cũng mang theo tia sáng.
Trận đạo, đan đạo cùng khí thuật, ba thứ hắn có thể nói là sau khi tiến vào Thương Lan vạn giới, dần dần xa lạ.
Cũng không phải thiên phú không đủ, mà thật sự là không có người dạy dỗ, tự mình mò mẫm, quá mức khó khăn.
Huyền tiên sinh có tâm này, hắn đương nhiên khát vọng đến cực điểm.
Một đoạn thời gian tiếp theo, toàn bộ Thanh Diên tộc đều đang phát sinh biến hóa, bất quá đại đa số chuyện, đều Mục Vân an bài cho Thanh Triết, Thanh Đông Hải cùng Thanh Điểu ba người đi làm.
Mà hắn thì làm bạn với Huyền Sách Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận