Vô Thượng Thần Đế

Chương 1619: Muốn mời chào ngươi

- Mục Vân, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là một vị quan môn đệ tử do Lâu chủ Thiên Kiếm lâu Thiên Quân Vũ mới vừa thu, tên Nhậm Cương Cương, lần này chuyên môn vì ngươi mà tới.
Vì ta mà đến?
Mục Vân sững sờ.
Hắn lại không làm chuyện gì đáng giá Nhậm Cương Cương vì hắn mà đến chứ?
Mà lại lần này Nhậm Cương Cương đến không phải đơn thuần nhìn hắn, mà phụng mệnh lệnh lâu chủ của bọn hắn.
Nếu không Diệp Cô Tuyết không đến mức giới thiệu long trọng như vậy.
- Ngươi chuẩn bị một chút, mấy ngày sau hộ tống Nhậm Cương Cương đi tới Thiên Kiếm lâu.
- Đệ tử tuân mệnh.
Mục Vân mặc dù nghi hoặc, vẫn bất động thanh sắc, chắp tay đáp.
Ngược lại, Diệp Cô Tuyết bàn giao Nhậm Cương Cương vài câu, an bài tốt sinh hoạt thường ngày của Nhậm Cương Cương, để người mang theo Nhậm Cương Cương ra ngoài.
- Sư tôn, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Mục Vân rất không hiểu.
- Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây.
Diệp Cô Tuyết nói:
- Còn không phải ngươi làm chuyện tốt.
- Ta? Ta làm gì rồi?
Mục Vân không hiểu ra sao.
- Ta lại hỏi ngươi, Hoàng Tuyền thành, ngươi đi vào thật sao? Mà còn giết mấy tên đệ tử ngoại kiếm các của Thiên Kiếm lâu.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói.
- Ách... Phải!
Xem ra Diệp Cô Tuyết đã biết chuyện này, kia cũng không có gì đáng giấu diếm.
- Tốt, vậy ta hỏi lại ngươi.
Diệp Cô Tuyết nói:
- Giết người hủy thi diệt tích, ngươi biết không?
- Chỉ là mấy đệ tử ngoại kiếm các, đệ tử không nghĩ nhiều như vậy.
Mục Vân im lặng nói.
Thật ra không phải hắn không nghĩ nhiều mà là chưa kịp.
Lúc trước chém giết mấy người Phong Không, về sau Tần Nhan Ngọc, Mạnh Nhất Ngữ, Lục Đào ba người mang theo một đội nhân mã tiến đến.
Hắn nào có cơ hội thanh lý thi thể.
- Ngu xuẩn!
Diệp Cô Tuyết mắng:
- Ngươi làm chuyện không thể động não à?
- Ách, Phái chủ, chỉ là mấy đệ tử ngoại kiếm các mà thôi, chẳng lẽ Thiên Quân Vũ còn có thể biết chuyện này?
Mục Vân không tin.
Thiên Quân Vũ nếu lợi hại như vậy, toàn bộ Nam Cực chi địa, chẳng phải là đều xảy ra trong mắt của hắn.
Bất kỳ kẻ nào làm bất cứ chuyện gì, chỉ sợ đều không thoát khỏi hắn điều tra.
- Ta không biết!
Diệp Cô Tuyết có phần nôn nóng nói:
- Bất quá ngươi cũng không quá lo lắng việc này, có lẽ Thiên Quân Vũ chỉ thưởng thức tài năng của ngươi, tư chất yêu nghiệt, ai không muốn muốn lấy về cho mình dùng.
Mục Vân im lặng.
Hắn tựa hồ không có lo lắng, ngược lại là Diệp Cô Tuyết, lo lắng thất hồn lạc phách, nói chuyện đều đổi giọng.
- Được rồi, Nhậm Cương Cương cũng là tuyệt thế kỳ tài, trong thời gian hai năm, bên trong toàn bộ Thiên Kiếm lâu, thanh danh vang dội, thực lực tiến bộ, so với ngươi còn kinh khủng hơn, ngươi và hắn trao đổi nhiều một chút, chờ ở trong tông môn mấy ngày lại rời đi, trước dò hỏi ý hắn.
- Đệ tử tuân mệnh.
Mục Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Cô Tuyết, nói:
- Không có chuyện gì, đệ tử đi đây.
- Cút nhanh lên!
Diệp Cô Tuyết tức giận nói.
Mục Vân bất đắc dĩ rời đi.
Xem ra Diệp Cô Tuyết tức giận không nhẹ.
Chỉ là mạng của mình quý giá như thế ở trong mắt nàng à?
Chẳng lẽ thật như ngoại giới nói, Diệp Cô Tuyết coi trọng mình?
Mục Vân run một cái, rời đi.
Giờ khắc này Diệp Cô Tuyết đúng là nổi giận.
Đụng phải Mục Vân, có thể nói là chuyện xui xẻo nhất đời này của nàng.
Tiểu tử này rõ ràng là một tên thích gây chuyện.
Không sợ trời không sợ đất.
Nhưng lần này là Thiên Kiếm lâu, nàng nào có thể bảo hộ được Mục Vân.
Thế nhưng nghĩ đến nữ nhân kia, thân thể Diệp Cô Tuyết lại run rẩy một trận.
Hiện tại Mục Vân bị Thiên Quân Vũ để mắt tới, là tốt là xấu, còn không biết, gia hỏa này vạn nhất chết mất, mệnh của nàng cũng sẽ không còn.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân lại không có cảm giác lo lắng.
Đi ra đại điện của Diệp Cô Tuyết, Mục Vân phát hiện Nhậm Cương Cương lại đang chờ hắn.
- Mục Vân sư đệ, Nhất Diệp kiếm phái rất khác biệt Thiên Kiếm lâu, không biết có thể mang ta thưởng thức một chút hay không?
Nhậm Cương Cương cười nói.
- Đương nhiên có thể.
Mục Vân cũng không xấu hổ, mỉm cười.
Hai thân ảnh kết bạn xuống núi, hành tẩu giữa núi rừng Nhất Diệp kiếm phái.
- Mới vừa nghe thấy Mục Vân hai chữ, ta còn thực sự giật mình, không nghĩ tới thật là ngươi.
Nhậm Cương Cương đi trên đường, lặng lẽ nói.
- Nhìn thấy ngươi, ta cũng giật mình!
Mục Vân cười nói:
- Quan môn đệ tử của Thiên Quân Vũ, Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, tương lai có thể là lâu chủ Thiên Kiếm lâu, vinh hạnh đặc biệt bực này, tiểu tử ngươi, có thể.
- Lại có thể cũng bất quá là tuyệt thế kỳ tài, ngươi thế nhưng được xưng là cấp bậc yêu nghiệt, quả nhiên, lúc trước điện chủ nói không sai, ngươi chính là một tinh tinh chiếu lấp lánh, tới chỗ nào đều không thể che lại hào quang của ngươi.
Nhậm Cương Cương cười khổ.
- Còn nói ta, ngươi bây giờ thế nhưng là cảnh giới Địa Tiên, nhìn nhìn lại ta...
- Ta Địa Tiên này chính là cơ duyên xảo hợp, đạt được đề thăng, bằng không mà nói, cảnh giới bây giờ căn bản không bằng ngươi.
- Cơ duyên xảo hợp, cũng là thực lực.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cười lên ha hả.
- Thôi thôi, giao lưu như thế để ta thực sự khó chịu, Mục sư đệ, đến sơn phong ngươi nhìn phong cảnh đi, như thế nào?
- Mời!
Hai thân ảnh phóng tói sơn phong của Mục Vân.
- Mục sư huynh!
- Mục sư huynh!
Nhìn thấy Mục Vân an toàn trở về, Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn mấy người đều hưng phấn không thôi.
Mục Vân nhìn mấy người, chậm rãi nói:
- Vị này là Nhậm Cương Cương, vừa rồi các ngươi cũng nghe qua, bất quá không cần câu thúc, người này là hảo bằng hữu của ta khi ở Hạ giới.
- Nhâm huynh!
Mấy người bắt chuyện.
- Lâm Chi Tu, làm mấy món đồ ăn ngon rượu ngon, ta cùng Nhâm huynh tâm sự.
- Tốt!
Lâm Chi Tu bắt đầu bận rộn.
Mục Vân lại mang theo Nhậm Cương Cương đi tới đại điện.
- Không tệ, không hổ là tọa hạ đệ tử Diệp Cô Tuyết thương yêu nhất, kiến tạo sơn phong đều chia ra một các, Tiên khí nồng đậm, có thể so với sơn phong của Phái chủ.
- Ha ha... Đây cũng không phải Diệp Cô Tuyết làm cho ta, là chính ta làm một chút động tác nhỏ thôi.
Nghe đến đây lời nói, Nhậm Cương Cương bỗng nhiên sững sờ, cười ha ha một tiếng nói:
- Ta biết, năm đó ngươi thế nhưng là thiên tài luyện đan, luyện khí, luyện trận tam luyện hợp nhất.
- Đến Tiên giới, cũng hẳn không làm khó được ngươi.
- Ngươi lần này tới đến cùng là vì cái gì?
Nhậm Cương Cương cười nói:
- Đương nhiên là vì ngươi mà đến, thiếu chủ.
Một tiếng thiếu chủ này lại để Mục Vân giật mình.
Trước mắt đang ở Tiên giới, thân phận địa vị Nhậm Cương Cương hiện nay cao hơn hắn, gọi hắn một tiếng thiếu chủ...
- Cha ta đâu?
- Ta còn chưa tìm kiếm được điện chủ, bất quá điện chủ tiến vào Tiên giới hẳn là không sao, hắn còn có chuyện mình muốn làm.
Chuyện mình muốn làm?
Mục Vân phát hiện, lão cha này của mình càng ngày càng kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận