Vô Thượng Thần Đế

Chương 376: Vì sao không dám

Lần trước, kết hợp với Vương Tâm Nhã, có thể từ trong thân thể Vương Tâm Nhã n thu hoạch được tăng lên lực lượng, đã là làm cho hắn cảm thấy chấn kinh.
Mà lần này, kết hợp với Tần Mộng Dao, hai bên mỗi người đều cảm nhận được loại lực lượng này, Mục Vân trở nên càng thêm rung động.
Những thay đổi cũng không phải trong thân thể của hắn, mà hình như là bởi vì - Tru Tiên Đồ!
Trải qua sau đại chiến ngoài, phó điện, tiếng oanh minh vẫn như cũ không dứt bên tai.
Chiến đấu ngoài sân, hình như là càng ngày càng nhiệt liệt.
- Hiện tại, thời gian hẳn là không sai biệt lắm!
Mục Vân mặc y phục xong, khẽ mỉm cười nói.
- Thời gian gì?
- Những người đang đánh nhau ngoài kia!
Mục Vân khẽ cười nói:
- Bọn hắn thật tưởng là giết người sẽ rơi ra địa khí thậm chí thiên khí? Quả thực là nằm mơ!
- Đó là xảy ra chuyện gì?
- Toà này điện căn bản chính là giả điện, cho nên trong này căn bản không thể nào có bảo tàng, toàn bộ bảo tàng...
Nói xong, Mục Vân lung lay ngón tay.
- Vậy chàng...
- Nơi này, căn bản không nhốt được ta, bảo tàng sớm đã bị ta cướp đi, còn về giả điện này, ta để lại đương nhiên là bởi vì những người này!
Nói xong, Mục Vân lôi kéo ngọc thủ của Tần Mộng Dao, trong não hải hai người hiện ra một bức tranh.
Trong bức tranh, trong một tòa phó điện khác, sát phạt đã là đến tình trạng tàn khốc, đội ngũ lúc đầu có hơn bảy trăm người, giờ phút này chỉ còn lại không tới hai trăm người.
Mà trên mặt đất đã chồng chất bảy tám trăm món địa khí, thiên khí thậm chí linh đan diệu dược và võ kỹ.
Thấy cảnh này, Tần Mộng Dao há to miệng.
- Đây đều là chàng làm?
- Nếu không thì nàng cho rằng ta chạy đến cái nơi không có bảo tàng này làm gì?
Mục Vân cười nói:
- Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết điện, Thánh Đan tông, tam đại môn này đã bị ta liệt vào danh sách tất sát, ta không muốn chọc bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không cho ta đường sống, vậy thì xem ai hung ác hơn, xem ai lợi hại hơn!
- Ta biết rõ, lần này Thánh Vũ Dịch hạ lệnh, để Bắc Nhất Vấn Thiên mang theo Cổ Ngọc Long Tinh kia đến đây là vì muốn đối phó chàng!
Tần Mộng Dao lo lắng nói.
Cổ Ngọc Long Tinh, nương theo thiên hỏa mà sống.
Thứ này vô cùng bá đạo, uy lực bản thân chính là không thua gì địa khí cực phẩm, nếu thêm chút tế luyện, hoàn toàn có thể so sánh với thiên khí.
- Đối phó ta?
Mục Vân cười nhạo một tiếng nói:
- Cổ Ngọc Long Tinh đúng là rất lợi hại, thế nhưng Bắc Nhất Vấn Thiên kia có thể dùng được hay không hay là hai chuyện, lần này Bắc Nhất Vấn Thiên hắn nhất định phải trả giá đắt!
- Không sai!
Tần Mộng Dao oán hận nói:
- Người này thật là phiền, ta cũng chẳng muốn phản ứng hắn!
- A? Xem ra Dao nhi của ta bị người kia khi nhục không ít!
- Đúng thế, chàng cho rằng thế nào!
Tần Mộng Dao nói:
- Ta tại Thánh Đan tông chính là vạn người mê luyến, nếu như chàng còn không đến, nói không sẽ chạy trốn với người khác đó!
- Chạy? Nàng có thể chạy khỏi Ngũ Chỉ sơn của ta sao?
Mục Vân cười hắc hắc, bàn tay bắt đầu trở nên không ở yên.
- Đừng làm rộn, ngươi xem bọn hắn sắp đánh nhau rồi kìa!
Tần Mộng Dao đột nhiên mở miệng nói.
Quả nhiên, giờ phút này, trong một tòa phó điện kia, nhân số đã càng ngày càng ít, mà cuối cùng, dần dần, thiên chi kiêu tử của lục đại thế lực bắt đầu gặp mặt.
- Bắc Nhất Vấn Thiên, nếu Phong Hồi Kính đã ở trong tay ngươi, vậy những địa khí cực phẩm này, có phải ngươi cũng nên nhường ra một chút hay không!
Nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạnh Quảng Lăng cười lạnh nói.
- Chê cười, bảo vật người tài có được, nếu ngươi có bản lĩnh thì đến đoạt Phong Hồi Kính này đi, không giành được thì ngậm miệng lại!
- Ngươi...
- Đều nói Thánh Đan tông là đại tông môn đệ nhất Trung Châu, quả nhiên nói chuyện khẩu khí cũng rất lớn!
Lôi Thần cốc Lôi Kiệt, thần sắc lạnh lùng, mở miệng quát.
Toàn thân Lôi Kiệt làn da ngăm đen, cánh tay trần trụi từng đầu điện văn, một đôi mắt giống như châu báu lóe lên quang mang.
- Lớn hay không cũng không liên quan đến Lôi Thần cốc các ngươi, Lôi Kiệt, chớ có cho là ngươi tuân theo Vạn Lôi Chân Quyết của Lôi Chấn Tử thì đã là vô địch thiên hạ!
- Ồ? Nói như vậy, ngươi muốn thử một lần sao?
- Thử xem thì như thế nào?
Bắc Nhất Vấn Thiên khinh thường cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một viên ngọc bội cổ phác.
- Cổ Ngọc Long Tinh!
- Cổ Ngọc Long Tinh?
Nhìn thấy trong tay Bắc Nhất Vấn Thiên cầm Cổ Ngọc Long Tinh, mấy người ở đây biến sắc.
Ban đầu ở Nam Vân Đế Quốc xảy ra chuyện, mặc dù các thế lực lớn bọn hắn không tham gia, nhưng cũng biết.
Lúc trước, Mục Vân chính là dựa vào Cổ Ngọc Long Tinh này mà đại phát thần uy, ganh đua cao thấp với cường giả đỉnh cao như Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm.
Mà bây giờ, Thánh Vũ Dịch lại giao cho Bắc Nhất Vấn Thiên.
Xem ra địa vị của Bắc Nhất Vấn Thiên trong Thánh Đan tông đúng là vững chắc.
- Thế nào? Không dám tới sao?
- Làm sao không dám?
Bắc Nhất Vấn Thiên vừa dứt lời, một tiếng mỉm cười vang lên.
- Là ngươi!
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, mọi người ở đây nhất thời trợn tròn mắt.
Bọn hắn vẫn luôn biết, Mục Vân bị Thánh Vũ Dịch mang đi, tưởng là Mục Vân đã bỏ mình, thế nhưng không ngờ, hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Chỉ có trong lòng Bắc Nhất Vấn Thiên hiểu rõ, Mục Vân tuyệt không chết, còn đang ở trong Vạn Quỷ Phủ Quật này.
- Ngươi quả nhiên không chết!
Nhìn Mục Vân, Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh lùng nói.
- Ngươi cũng chưa chết, sao ta có thể chết được!
Mục Vân vỗ tay, cười nói:
- Bắc Nhất Vấn Thiên huynh, lần này, lão quỷ Thánh Vũ Dịch kia cho ngươi mang đến cái gì? Cổ Ngọc Long Tinh sao? Nhưng mà... Ngươi biết dùng sao?
Nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, Mục Vân cười nói:
- Cổ Ngọc Long Tinh này chính là người mang thiên hỏa mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của nó, hay là ngươi cho ta, ta dạy cho ngươi cách dùng?
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên phát lạnh, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, lập tức phóng về phía Mục Vân.
Mà đổi thành một bên, nhân mã mấy thế lực lớn khác lại đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
- Đại ca, hắn chính là nhi tử của Dao di? Mục Vân!
Trong đám người Vân gia, Vân Xảo Nhi há to miệng, nhìn Mục Vân, nói với Vân Thiên Vũ bên cạnh.
- Hẳn là hắn!
Vân Thiên Vũ thấp giọng nói:
- Năm đó, Dao di đã tằng tịu với với thiếu tộc trưởng Mục gia Mục Thanh Vũ, còn sinh ra nghiệt chủng này, để Vân gia ta tại Trung Châu đại lục mất hết mặt mũi, mà phụ thân của Mục Vân này còn chẳng biết xấu hổ đi tới Vân gia ta đòi người, sau đó bị phụ thân đánh gãy kinh mạch, trở thành phế nhân, mà sau này, nghe nói là chạy trở về Nam Vân Đế Quốc, sau đó ta cũng không biết!
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói:
- Không ngờ nhi tử của phế vật này lại có lá gan lớn như vậy, hiện tại lại dám khiêu chiến với Thánh Đan tông!
- Vậy chúng ta nên như thế nào?
- Yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi!
Vân Thiên Vũ ngậm miệng không nói.
- Mục Vân, quả nhiên không chết!
Một bên khác, Mạnh Quảng Lăng nhìn thấy bóng người Mục Vân thì hơi sững sờ, trên mặt xuất hiện một tia tức giận.
Chính là bởi vì Mục Vân, hắn mới mất đi Nhân Hoàng Kinh, bị phụ thân quở trách.
Hôm nay, Mục Vân lại còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận