Vô Thượng Thần Đế

Chương 2082: Muốn chạy đã muộn

Tàn nhẫn?
Mục Vân cười lạnh.
- Là ta giết, ta sẽ cực kì trương dương thừa nhận, không phải ta làm, hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, treo trên người ta, Mục Vân ta há có thể để hai người các ngươi vu hãm.
Giọng Mục Vân giống như sấm rền nổ tung, truyền khắp toàn bộ khu bắc.
Bị Mục Vân chất vấn ngay trước mặt mọi người, Dịch Thiên cùng Thư Vũ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, chỗ nào chịu đựng được.
Nhìn Mục Vân, trong mắt hiện ra sát ý cường đại.
Bá bá bá...
Ngay hiện tại, lần lượt từng thân ảnh từ bốn phương tám hướng tụ đến.
Không bao lâu, toàn bộ bên ngoài Vũ các đã xuất hiện rất nhiều người.
- Thư sư huynh, ta nghe nói có con bọ ngựa nào đó chạy đến Vũ các chúng ta nháo sự?
Một tên nam tử dáng người to con đi lên phía trước, cười nhạo nói.
- Ha ha... Cái gì bọ ngựa, ta thấy là sâu kiến?
Một tên nam tử dẫn đội khác cũng đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, trong mắt đầy cười nhạo.
Từ từ, phụ tá đắc lực của Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người đều đi ra.
Đám người bọn hắn ở chỗ này ở sấp sỉ ba năm, thâm căn cố đế, nơi đây, cho dù ba phương khác cũng không dám đắc tội bọn hắn, Mục Vân mang theo hai mươi người chạy đến muốn diệt bọn hắn, si tâm vọng tưởng.
Nhìn ý cười trong mắt những người này, Hạ Sâm, Thánh Như Ý, Huyết Vãng Sinh ba người lại trầm định tự nhiên, căn bản không lo lắng.
Bọn hắn rất tự tin về thực lực của Mục Vân.
Chỉ có Hồng Kha đang chột dạ.
Nhất là khi nhìn thấy nhiều đệ tử như vậy tụ đến, từng người vênh váo hung hăng, cho dù hắn là thất phẩm Chân Tiên cũng có chút sợ hãi.
Đó là bốn năm trăm người, cho dù Mục Vân lợi hại hơn nữa, xa luân chiến cũng mài Mục Vân đến chết.
Thế nhưng nhìn về phía Mục Vân, lại phát hiện, gia hỏa này nào có một chút sợ hãi.
Mà hai mươi người đi theo Mục Vân cũng là khí định thần nhàn.
Bọn gia hỏa này… Mục Vân đến cùng đã rót cho bọn hắn thuốc mê gì?
- Hảo, đừng nói nhảm, Trần Dục, Hách Lượng, Lý Thạc, ba người các ngươi, cho bọn hắn một ít màu sắc để nhìn đi!
Dịch Thiên hé miệng cười nói.
Mục Vân thực sự quá tự ngạo.
Cho dù lợi hại hơn nữa, thế nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, bốn năm trăm người cùng nhau tiến lên, cho dù Mục Vân cường đại hơn nữa cũng sẽ bị mài chết.
- Tốt!
Trần Dục là một trong ba người dẫn đầu, cười lạnh một tiếng, đi ra phía trước, Trần Dục cười nhạo nói:
- Các huynh đệ, nhiều người như vậy đang âm thầm vây xem, cũng đừng làm cho Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta mất mặt.
- Vâng!
Bá bá bá...
Trần Dục, Hách Lượng, Lý Thạc ba người mang theo đông đảo đệ tử sau lưng xung phong ra ngoài.
- Làm thịt thằng ranh con này.
- Ai giết hắn trước, lão tử hôm nay tìm mười người nữ nhân cho người đó vui đùa.
- Thái Dương Đan, ban thưởng một ngàn vạn khỏa.
Ba người suất lĩnh đám người sau lưng, lao vùn vụt tới.
Đám người Ô ép đánh tới hai mươi người.
Đám võ giả xung quanh, có công khai, có ngầm nhìn trận chiến này, từng người đều lắc đầu thở dài.
Mục Vân này, chưa từng nghe qua tên tuổi, không nghĩ tới để chứng minh trong sạch của mình, lại làm ra loại chuyện muốn chết như thế.
Ba năm qua, bọn người Dịch Thiên ở tại khu bắc Vẫn Tinh thành, có thể nói hô phong hoán vũ, không thiếu nữ võ giả, không thể không hiến thân, không ít nam võ giả, càng đánh mất tính mệnh.
Tài nguyên tu luyện, càng bị cướp đoạt không còn, ai dám chọc?
Nhưng bây giờ, gia hỏa này tự mình đi chịu chết.
Thực sự không sáng suốt.
Mục Vân thời khắc này nhìn những thân ảnh vọt tới, khóe miệng lại mang theo tia cười lạnh.
- Bọ ngựa? Sâu kiến?
Khóe miệng Mục Vân thì thầm nói:
- Lạc Thiên Hành, để bọn hắn nhìn, đến cùng, ai mới là bọ ngựa, ai mới là sâu kiến, nói xấu ta, bọn hắn, còn chưa đủ tư cách.
- Vâng!
Mục Vân vừa dứt lời, một thân ảnh giống như huyễn ảnh xuất hiện bên người.
Mà nương theo Lạc Thiên Hành xuất hiện, bên người Mục Vân có từng đạo thân ảnh thân mang hắc bào, không ngừng xuất hiện.
Tiếng bá bá bá xé gió không ngừng vang lên.
Chớp mắt, ba trăm huyết vệ xuất thủ.
Lần này, Mục Vân không còn quyết định ẩn tàng.
Bên trong Vẫn Tinh thành, bọn hắn hai mươi người, nhân số quá ít, bên trong thời gian ba năm, võ giả tụ tập ở chỗ này, đoán chừng đều hình thành một tiểu đoàn thể.
Bọn hắn ở chỗ này, còn xa xa không đủ.
Cho nên lúc này, trong lúc mọi người vây xem, phóng xuất ba trăm huyết vệ, không thể nghi ngờ là nói cho tất cả mọi người bọn hắn rằng Mục Vân hắn, không chỉ có hai mươi người, mà là ba trăm người.
Còn có ba trăm khôi lỗi huyết vệ trung thành cảnh cảnh, so với người còn muốn đoàn kết hơn.
Tiếng bá bá bá xé gió truyền ra, ba trăm huyết vệ đã không còn tư thái khi xưa nổi.
Điểm quan trọng nhất là rèn luyện với đám huyết nhân trước đó.
Ba năm qua, Mục Vân thả hết ba trăm huyết vệ ra cùng chém giết huyết nhân.
Mỗi một lần chém giết, ba trăm huyết vệ đều hấp thụ khí huyết của những huyết nhân kia, tăng cường thực lực bản thân.
Tốc độ tấn thăng, còn nhanh hơn hắn.
Mục Vân cơ hồ có thể nói, đây là thứ mà có giá trị nhất hắn đoạt được từ bên trong Hoàng Tuyền thành của Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Đám khôi lỗi trung thành cảnh cảnh, mà lại huyết mạch tương liên cùng hắn, mình đề thăng, có thể kéo theo bọn hắn đề thăng, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi có vô cùng vô tận khí tức huyết nhục, càng có thể kéo theo bọn hắn đề thăng.
Bốn khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, tiềm lực vô tận.
Mục Vân trực chỉ Trần Dục, Hách Lượng, Lý Thạc ba người, quát:
- Lạc Thiên Hành, trước làm thịt ba tên ngông cuồng hở ra gọi người khác là bọ ngựa, sâu kiến này.
- Tuân lệnh!
Lạc Thiên Hành tiến lên, lao tới ba người.
Ba người này, bản đều là ngũ phẩm Chân Tiên, nhìn thấy Lạc Thiên Hành lao nhanh đến, trong lòng tức giận.
Chỉ là một khôi lỗi, lại dám miệt thị bọn hắn.
- Làm thịt hắn!
- Ừm!
Ba người chen chúc lao thẳng tới Lạc Thiên Hành.
Phốc phốc phốc...
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Lạc Thiên Hành đi ngang qua, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên.
Máu tươi nở rộ.
Cả người Lạc Thiên Hành không nhiễm một giọt máu tươi, thế nhưng trên cổ ba người sau lưng đã hiện ra đường máu, ba người mất mạng.
Thấy cảnh này, mọi người tại chỗ trợn mắt hốc mồm.
Một khôi lỗi thế mà nắm giữ thực lực mạnh mẽ như thế, thực sự khó tin.
Ba người bỏ mình, cái này cũng chưa tính, những khôi lỗi kia lúc này từng người xung phong ra ngoài, nháy mắt, bốn năm trăm người tụ tập bị ba trăm huyết vệ chật vật tách ra.
Đồ sát!
Đơn phương nghiền ép.
Ba trăm huyết vệ, huyết khí phương cương, mấy trăm người của Vũ các căn bản là thành mảnh vụn cặn bã, không chịu nổi một kích.
Người vây quanh đã không còn kinh ngạc.
Hiện tại nói cái gì đều là nói nhảm.
Mục Vân xuất thủ, khôi lỗi xuất kích, không nói nhảm nhiều, chỉ có hai từ - nghiền ép.
Mà giờ khắc này, Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người đã triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Bọn hắn biết thực lực bản thân Mục Vân cường hoành, ngay cả Lục Viễn Hàng đều bị hắn giết.
Thế nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Mục Vân còn có chiêu này.
Loại tình huống này, ai trêu chọc Mục Vân, không phải người đó sẽ muốn chết sao?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, triệt để ngốc.
Làm sao bây giờ?
Chạy.
Hai người cơ hồ không nói nhảm, một trái một phải, muốn chạy trốn.
- Bây giờ muốn chạy? Có chút muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận