Vô Thượng Thần Đế

Chương 416: Kiếm Thế Va Chạm

Chỉ là, nhìn thấy Mục Vân trêu chọc hắn, Thánh Tâm Duệ hơi đỏ mặt, nhịn không được quát:
- Hôm nay, ngươi tới Thánh Đan tông, còn muốn sống sót sao?
- Ai nói cho ngươi ta dự định sống sót rồi?
Mục Vân hỏi ngược lại:
- Tần Mộng Dao ở đâu, các ngươi làm gì nàng ấy rồi?
- Ha ha...
Nghe thấy nói đến ba chữ Tần Mộng Dao, Thánh Tâm Duệ tăng thêm lòng dũng cảm, tiến lên một bước, nói:
- Nàng ấy rất tốt, ngươi yên tâm, cho dù là rút đi thần phách, thì nàng có thể cũng sẽ không chết, ngươi lo lắng làm gì?
- Ngươi đang tìm đường chết, ngươi biết không?
- Tìm đường chết? Ngươi cũng phải giết được ta mới được!
Sắc mặt Thánh Tâm Duệ phát lạnh, tiến lên một bước, quát:
- Lần trước không giết được ngươi là bởi vì ngươi có ba món thiên khí trong tay, mà bây giờ, Nhiếp Hồn Châu, Phong Hồi Kính, ngươi đều giao cho Vạn Quỷ lão nhân, Cổ Ngọc Long Tinh, ngươi khẳng định là đặt ở trong Đông Vân thành, phòng ngừa có người xâm lấn, hiện tại, ngươi lấy cái gì đấu với ta?
Lúc này, Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy chiến ý.
Thời gian nửa năm, Mục Vân bước vào đến cảnh giới Thông Thần cửu trọng, cảnh giới đề thăng hai tầng, đúng là đủ biến thái.
Thế nhưng mặc dù như thế, so sánh với Thánh Tâm Duệ vẫn không bằng.
Nếu không có thiên khí, hắn muốn giết Mục Vân, dễ như trở bàn tay!
- Xác thực, không có thiên khí, ta sao có thể là đối thủ của ngươi được?
Nhìn Thánh Tâm Duệ, Mục Vân giễu cợt nói:
- Thế nhưng ngươi lại quên, ta... Còn có thiên hỏa!
Mục Vân vừa dứt lời, hai tay đồng thời bay lên hai đám lửa, bay thẳng về phía Thánh Tâm Duệ.
- Thiên hỏa cũng cần thực lực cường đại để phát huy, ngươi chỉ là Thông Thần cửu trọng, có thể phát huy ra mấy tầng uy lực?
Nhìn Mục Vân, thần sắc Thánh Tâm Duệ lạnh lùng, trong tay bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Kiếm này tên là Tru Ma Kiếm, chuyên giết dạng người tâm tư giảo quyệt như ngươi!
Thánh Tâm Duệ nắm thần binh trong tay, đáp xuống, dưới thân Hồn Đàn, mang theo uy áp cường đại, chỉ thẳng về phía Mục Vân.
Nửa năm trước, hắn sở dĩ kinh ngạc trong tay Mục Vân, chính là bởi vì Mục Vân mang ba đại thiên khí, thế nhưng hôm nay, dưới sách lược vẹn toàn, trong tay Mục Vân lại không có bất luận một thiên khí nào, chém giết Mục Vân, Thánh Tâm Duệ hắn có thể làm được.
- Phong vân biến ảo, thiên địa càn khôn, đẩu chuyển tinh di, nhật nguyệt hoành không!
Thánh Tâm Duệ miệng nghĩ linh tinh nói, trường kiếm trong tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, trực bức về phía Mục Vân.
- Niệm niệm lải nhải, toàn bộ kiếm khách cũng giống như ngươi như vậy, sớm đã bị người đâm thành cái sàng!
Mục Vân vẫy tay một cái, một trường kiếm cách không phóng tới.
- Kiếm khách chân chính, là như vậy!
Bóng người Mục Vân bay lên, bay thẳng về phía Thánh Tâm Duệ, mà trường kiếm trong tay của hắn, thẳng tắp đứng thẳng, một kiếm vạch ra.
Một kiếm này bình thản không có gì lạ, chỉ là một kiếm vô cùng đơn giản.
Thế nhưng một kiếm này, nhìn xác thực huyền diệu như thế, hình như theo một kiếm này vung ra, ánh mắt mọi người đều bị hấp xả đi lên.
Toàn bộ đại thế thiên địa bị một kiếm này kéo theo, tốc độ tăng vọt.
Cả Thánh Tâm Duệ cũng không ngoại lệ, dưới một kiếm này, triệt để ngốc trệ.
- Kiếm thế!
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt Thánh Tâm Duệ, vang lên một tiếng đinh, kiếm cùng kiếm giao minh, trực tiếp ngăn một kiếm kia lại.
Bạch Trảm Phong một bộ bạch y, tay cầm Trảm Long Kiếm, dậm chân ở trong hư không, nhìn Mục Vân trước mặt, khẽ mỉm cười nói:
- Không ngờ, ngươi còn là một kiếm khách có kiếm thế.
- Ngươi không ngờ còn nhiều lắm, chẳng lẽ ta muốn thể hiện ra toàn bộ cho ngươi xem một chút?
- Rất tốt, Thánh Tâm Duệ, ngươi lui ra đi, để ta đánh với hắn một trận!
Trong lòng Bạch Trảm Phong bộc phát chiến ý mãnh liệt, nhìn Mục Vân.
Kiếm thế của hắn đã đến viên mãn, hắn khát vọng chiến một trận để đột phá kiếm thế của mình.
- Một trận chiến này, ta không dùng lực lượng Hồn Đàn, chỉ dùng kiếm, chỉ dùng lực lượng cảnh giới Thông Thần thập trọng, ta khát vọng một trận chiến cùng kiếm khách cường đại.
- Ta không lui, ta có thể giải quyết hắn!
Thánh Tâm Duệ quát.
- Cút!
Bạch Trảm Phong quát:
- Đồ phế vật, Niết Bàn cảnh nhất trọng, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của hắn sao? Dưới kiếm thế, ngươi cũng gánh không được, hắn giết ngươi chỉ là một ý niệm!
Bạch Trảm Phong thân là cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn ngũ trọng, sao lại để ý thân phận thiếu tông chủ của Thánh Tâm Duệ.
Lúc này trong mắt của hắn, chỉ có kiếm trong tay, cùng với Mục Vân trước mặt.
Rất ít có thể nhìn thấy, thanh niên cảnh giới Thông Thần cảnh đã có thể lĩnh ngộ được kiếm thế cường đại như thế.
Thánh Tâm Duệ bị quát một tiếng, sắc mặt trực tiếp trắng nhợt, nghiến răng nghiến lợi, lui lại một bước.
Ngay cả phụ thân hắn đối với Bạch Trảm Phong cũng lễ đãi có thừa, hắn đắc tội Bạch Trảm Phong không nổi.
- Mục Vân, ta lĩnh ngộ kiếm ý vào năm hai mươi sáu tuổi, năm mươi năm sau, lĩnh ngộ kiếm thế, hiện tại, kiếm thế viên mãn, đánh với ngươi một trận, cho ngươi đủ mặt mũi, hi vọng một trận chiến này, ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng!
- Ồ? Không dùng lực lượng Hồn Đàn sao?
Mục Vân cười nói.
- Không sử dụng!
- Chết cũng không sử dụng?
- Không cần!
Bạch Trảm Phong quật cường nói:
- Chỉ tiếc, loại tình huống này, căn bản sẽ không xảy ra.
- Đây chính là ngươi nói, chết cũng sẽ không dùng lực lượng Hồn Đàn, ta, Mục Vân, kiếm thế viên mãn, đánh với ngươi một trận!
Âm thanh Mục Vân nâng lên, trường kiếm trong tay, dọc tại trước mặt.
Kiếm thế tương đương, cửu trọng đối chiến không sử dụng lực lượng Hồn Đàn - Bạch Trảm Phong, tiện tay nhặt một thanh trường kiếm địa khí hạ phẩm, Mục Vân cứ như vậy đứng ở nơi đó, khiêu chiến với Bạch Trảm Phong.
Cho dù Bạch Trảm Phong không sử dụng lực lượng Hồn Đàn thì cũng là lực lượng Thông Thần thập trọng đỉnh phong.
Cuộc tỷ thí này, căn bản không bình đẳng.
Thế nhưng Mục Vân lại tới đây, cũng không phải là vì tự tìm chết!
Nếu Bạch Trảm Phong đã nguyện ý chơi với hắn như vậy, vậy thì chơi đùa với hắn là được rồi!
Một kiếm ra, bóng người Mục Vân biến mất tại chỗ, một bên khác, khóe miệng Bạch Trảm Phong lộ ra vẻ mỉm cười, trường kiếm trong tay xuất động, kiếm thế hiện lên, trong lòng mọi người, loại cảm giác bị người thao túng kia lần nữa xuất hiện.
Cái gọi là kiếm thế, chỗ cường đại chính là ở chỗ võ giả lĩnh ngộ và thuần thục đối với kiếm.
Dựa vào trường kiếm trong tay, sinh ra phù hợp với thiên địa đại thế.
Tuân theo thiên địa đại thế, vận chuyển tới trường kiếm trong tay.
Mượn thiên địa chi thế, dựng thẳng uy lực bản thân!
Âm thanh đinh đinh đinh vang vọng phía trên quảng trường Thánh Đan tông, lập tức, hai người giao chiến đã dần dần hấp dẫn số lớn nhân mã đến.
Khi biết Mục Vân lại dám một người một ngựa xông vào Thánh Đan tông thì toàn bộ Thánh Đan tông triệt để xôn xao.
Đối với Mục Vân, bọn hắn cũng đã có nghe thấy.
Để Thánh Đan tông mất hết mặt mũi ở ngoài Đông Vân thành, thậm chí để Thánh Tâm Duệ kém chút mất mạng.
Mục Vân, quả thực là địch của Thánh Đan tông, không ai không muốn giết.
- Bạch tiền bối giết hắn, kẻ này đáng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận